Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ xem hết từng tấm bia đá, hắn đi đến nơi cuối cùng của quảng trường, ở chỗ này có một đài cao.
Trên đài cao này có tấm gương, tấm gương này nói là gương, không bằng nói là một khối bạch ngọc cực lớn.
Bởi vì mặt gương này thậm chí có phần thô ráp, nhìn qua dường như người tạo ra tấm gương không có làm tỉ mỉ, khiến cho tấm gương lưu dấu vết thô ráp.
Nhưng mà tấm gương như thế bị đưa lên đài cao, từ xa nhìn lại, người không biết rõ còn co rằng là ánh trăng trên cao..
Lý Thất Dạ nhìn qua tấm gương này, nó hấp dẫn hắn, nó giống như là tuyệt thế mỹ nhân, hoặc là tình nhân khuynh quốc khuynh thành, hấp dẫn ánh mắt Mạnh Hạo thật sâu.
Qua thật lâu sau, Lý Thất Dạ mới thu hồi ánh mắt, cảm khái nói:
- Đáng tiếc nha, Cổ gia có Hoàng Chung không lấy tới tay, nếu không, bảo tàng cổ xưa đã thuộc về ta.
Lý Thất Dạ nói Hoàng Chung của Cổ gia chính là chủ nhân Cổ Ý Trai của Cổ gia tại thành Thiên Cổ, năm đó Lý Thất Dạ mang theo Lý Sương Nhan đi Cổ gia, hắn đã từng nhìn thấy Cổ gia trưng bài Hoàng Chung ở Cổ Ý Trai.
Đương nhiên Lý Thất Dạ thiệt tình nghĩ tới Hoàng Chung của Cổ gia, hắn có rất nhiều phương pháp đạt được, nhưng mà đối với Lý Thất Dạ mà nói, vật bên trong hắn không phải rất cần, cho nên Lý Thất Dạ mới không đánh chú ý vào Hoàng Chung của Cổ gia.
Hoàng Chung của Cổ gia là tổ tiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1004092/chuong-2205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.