Cốt thuyền phiêu bạt, Lý Thất Dạ nhìn qua mặt biển thật lâu không nói, dường như mặt biển có thứ gì đó hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Qua hồi lâu sau, Trác Kiếm Thi nhu hòa hỏi:
- Công tử đang tìm kiếm cái gì hay sao?
Trong hải vực này, hài cốt vô số, di bảo phần đông, nhưng mà Lý Thất Dạ vẫn không có liếc mắt nhìn, dường như trong mắt hắn những di bảo này chỉ là đồng nát sắt vụn mà thôi, không đáng hắn đi nhìn nhiều cái gì, ngược lại hấp dẫn ánh mắt của hắn chính là mặt biển bình tĩnh.
- Đúng!
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, nhìn qua Trác Kiếm Thi nói ra:
- Chuẩn xác hơn mà nói, là đang chờ đợi.
- Đợi cái gì? Bảo vật xuất thế sao? Dưới đáy biển có ẩn giấu bảo vật kinh thiên hay sao?
Ánh mắt Liễu Như Yên tỏa sáng, tò mò nói ra.
- Bảo vật? Ta tới đây không phải truy cầu bảo vật!
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Ta tới đây, là tìm kiếm một truyền thuyết, có thể cởi bỏ mê hoặc mà chưa từng người nào chứng thực.
- Truyền thuyết như thế nào?
Thuần Dương Tử cũng hứng thú dạt dào, về phần Cốt Hải, Cổ Thuần Tứ Mạch của bọn họ có rất nhiều ghi lại, nhưng mà về truyền thuyết cái gì đó, hắn vẫn chưa từng nghe nói qua.
- Là truyền thuyết vĩnh sinh.
Lý Thất Dạ thần bí vừa cười vừa nói.
- Truyền thuyết vĩnh sinh1
Lời này vừa ra, đám người Thuần Dương Tử trong nội tâm chấn động mạnh mẽ, Thuần Dương Tử cũng động dung nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1004126/chuong-2171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.