- Già trẻ không gạt, giá cả vừa phải, biển chữ vàng tám ngàn năm!
Lý Thất Dạ an bài tốt cho Trương Bách Đồ thì đi đi ra ngoài mua một ít dược liệu. Hắn đi qua con đường lớn, lập tức nghe được chưởng quầy bảo chứng với khách nhân.
Chưởng quầy là một lão giả năm nay gần thất tuần, ăn mặc bộ xiêm y màu xám, tướng mạo cũng không xuất chúng, nhưng mà thập phần chịu khó, vết chai trên bàn tay đủ nói rõ hắn rất chịu khó.
Nhìn qua chưởng quầy, Lý Thất Dạ cũng vểnh môi lên, người này đáng giá cho hắn tươi cười.
Lúc này chưởng quầy cũng đang chiêu đãi khách nhân, thấy Lý Thất Dạ tươi cười, hắn cũng cười mỉm nói:
- Quan nhân muốn đi ra ngoài, hay là muốn ăn chút gì đó?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Ngươi làm sao chứng minh biển chữ vàng Thải Hồng Hiên đã tám ngàn năm?
- A, a, a.
Chưởng quầy cười ha hả nói:
- Quan nhân, ngươi xem tuổi của ta này, đã biết rõ ta không phải người lừa gạt. Nhìn xem mái tóc bạc phơ của ta, đó là trải qua vô số năm tháng dày vò. Ngươi nói đúng không, ta đã tuổi này, còn nói dối làm gì?
Nhìn qua chưởng quầy, Lý Thất Dạ cười một tiếng, nhàn nhã nói:
- Sống có vui vẻ không?
- Quan nhân nói ta có vui vẻ không?
Lão chưởng quầy vui rạo rực nói:
- Xem như cũng được, cũng tạm được, ta đã tuổi này, cũng không có cầu mong cái gì, đơn giản là được ấm no. Mà cái thân già khọm của ta cũng có con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1004359/chuong-1896.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.