- Đối với ta mà nói, ta đã sống đã đủ lâu rồi, lại sống cả đời, sống thêm mười thế cũng không có gì khác nhau. Có thể ở bên cạnh ngươi, quản chi thời gian dài ngắn, đối với ta mà nói tất cả đều có ý nghĩa, tất cả đều có giá trị, sống dài hay ngắn đã không trọng yếu.
- Lại nói cho tới hôm nay, ta ít nhất cũng có mấy trăm năm thậm chí là sống hơn một ngàn năm.
Bộ Liên Hương nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:
- Những chuyện này với ta mà nói hoàn toàn đầy đủ, thời gian của ta đã đủ rồi.
- Mấy trăm năm nha.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng nói ra, đối với tu sĩ mà nói, mấy trăm năm thậm chí là hơn một ngàn năm đều không phải dài dằng dặc, hoặc là nói đối với Bộ Liên Hương mà nói, đây là quá đủ rồi.
- Thời điểm thiên mệnh mở ra...
Bộ Liên Hương nhìn qua Lý Thất Dạ thật sâu, nàng nhẹ nhàng nói:
- Đợi đến ngày đó, ta tiễn ngươi đạp vào con đường kia, ta đưa mắt nhìn ngươi đi xa. Chỉ chờ tới lúc ngày nào đó, tất cả với ta mà nói đã đủ rồi.
Bộ Liên Hương nói lời này rất nhẹ, thậm chí có thể nói là rất ôn nhu, nhưng mà mỗi một chữ, mỗi một câu lại rất có lực, nàng nói mỗi một chữ, nàng nói mỗi một câu giống như khắc vào lòng Lý Thất Dạ.
- Ta lưu thủ tại cửu giới, mãi cho đến ngày cuối cùng của tính mạng.
Bộ Liên Hương ôn nhu nói:
- Hoặc là tại thế giới này, ta sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1004631/chuong-1714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.