Ở dưới ánh mắt của Lý Thất Dạ, Tư Không Thâu Thiên rêu rao một phen xong, rốt cuộc rêu rao không nổi nữa, hắn cũng không khỏi ỉu xìu, trong lòng của hắn rõ ràng, hắn có thể giấu giếm được người khác, nhưng tuyệt đối lừa không được Lý Thất Dạ.
- A, a, a, đại gia, chuyện là như thế này.
Tư Không Thâu Thiên cuối cùng đành phải cười khan một tiếng, xoa xoa đôi bàn tay, nói ra:
- Ta chỉ muốn đi một ít chùa chiền dạo chơi mà thôi, kỳ thật cũng không có làm cái gì, nhiều nhất, cũng chỉ là từ dưới đất nhặt một chút thổ sản mang về làm lưu niệm mà thôi.
Lý Thất Dạ đương nhiên biết thổ sản trong miệng Tư Không Thâu Thiên là cái gì, hắn xem xét Tư Không Thâu Thiên một chút, nói ra:
- Bảo vật của ngươi đếm cũng đếm không hết, về phần ngươi? Cả ngày hãm hại lừa gạt, cái này thật làm mất thân phận Thiên Cơ Cốc của ngươi đi.
Tư Không Thâu Thiên không có ý tứ, gượng cười nói ra:
- Đại gia, cái này, cái này ta cũng không muốn a, ta, ta đây là bệnh cũ, một ngày không trộm chút gì, không lắc lư một cái, lừa người khác một chút, sẽ cảm giác toàn thân không thoải mái.
- Đây là bệnh, không có thuốc nào cứu được.
Lý Thất Dạ có chút dở khóc dở cười, lắc đầu, vừa cười vừa nói.
Tư Không Thâu Thiên hắc hắc cười một tiếng, sau đó cười hì hì nói ra:
- Đại gia, gần đây Bảo Trụ Nhân Hoàng ngưu khí hống hống, lão nhân gia người lúc nào xuất thủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1004808/chuong-1550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.