Nói xong, nha đầu kia cao cao ngóc đầu lên.
Đối với Long Kinh Tiên tự phụ cùng cao ngạo, Tiễn Vô Song hừ lạnh một tiếng, không nói gì, nàng cũng biết bản sự của Long Kinh Tiên.
Trên một điểm này, coi như Tiễn Vô Song không phục, nhưng mà cũng không thể không thừa nhận. Long Kinh Tiên có được thiên phú cử thế vô song. Rất nhiều công pháp nàng chỉ nhìn người khác sử dụng qua một lần, nàng liền có thể học trộm, đây là chuyện không có cách nào, ai kêu nàng là trời sinh Tiên mệnh đây.
- Nha đầu, đó cũng không phải một chuyện tốt.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu nói ra:
- Lấy thiên phú của ngươi mà nói, ngươi đây là đang lãng phí thiên phú của ngươi. Tu luyện, không nhất định nói ngươi tinh thông trăm thuật liền là một chuyện tốt. Ngươi là Tiên mệnh, vạn cổ hãn hữu, cử thế vô song, ngươi căn bản không cần tu luyện nhiều công pháp như vậy. . .
- . . . Đối với ngươi mà nói, chỉ cần ngươi chuyên tu một môn công pháp liền có thể.
Nói đến đây, nhìn Long Kinh Tiên một chút, nói ra:
- Lấy thiên phú của ngươi mà nói, ở trong thời gian ngắn nhất, có thể đem một môn công pháp tu luyện đến cực hạn, lại đem nó đẩy lên một cái đỉnh phong khác. Nhất pháp thông vạn đạo, đây đối với người khác mà nói, này là không thể được. Nhưng mà, đối với ngươi mà nói, lại là đạo hạnh tốt nhất.
- Đạo lý như vậy bản cô nương đương nhiên hiểu.
Long Kinh Tiên không có quan tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1005241/chuong-1272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.