Thiên phú, ngộ tính, đạo tâm, can đảm, những thứ này là nhân tố trở thành tiên đế. Nhiều lúc can đảm quan trọng hơn những thứ khác. Nếu không có can đảm thì nói gì đến đạo tâm? Nếu không có can đảm thì thiên phú, ngộ tính gì đó cho ngươi trở thành cường giả nhưng không thể nâng ngươi lên đỉnh thành tựu vô địch!
Từ vạn cổ đến bây giờ có tiên đế nào không giết chóc trong ngàn vạn kẻ thù? Có tiên đế nào không trải qua từng trận huyết chiến trong cửu giới?
Giờ phút này, Thiên Luân Hồi run sợ. Chiến thiên hạ, Thiên Luân Hồi tự hỏi lòng mình có quyết tâm, gan góc đó không? Đối diện kẻ thù mạnh hơn mình gã có lùi bước, có thỏa hiệp không?
Đi đến bước này đây không phải vấn đề kẻ địch mạnh hay yếu mà ở chỗ tâm ma. Nếu lòng sinh ra sợ hãi sẽ trở thành tâm ma lớn nhất cuộc đời.
Từ vạn cổ đến bây giờ tiên đế có thể thua, thật ra từ trăm ngàn vạn năm nay đa số tiên đế từng thua. Khi còn trẻ, tiên đế từng thua kẻ thù mạnh hơn mình.
Đối với tiên đế chuyện này không đáng xấu hổ, biết khó mà chiến mới là khiêu chiến. Nếu không có can đảm khiêu chiến là chuyện đáng xấu hổ.
Con ngươi Thiên Luân Hồi co rút:
- Chiến thiên hạ!
Thiên Luân Hồi nhỏ giọng nói:
- Ta có dám không?
Thiên kiêu tuyệt trần như Thiên Luân Hồi tự phản tỉnh mình.
Bên này Lý Thất Dạ tuyên bố khiêu chiến làm đám quỷ tộc ngây người, bốc chốc tĩnh lặng. Lát sau có tiếng hừ lạnh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1005775/chuong-822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.