Nói xong, cũng đem hai gốc dược vương cùng đế dược hơn ba trăm vạn năm ném cho Hoàng Ngưu Long.
Xoạch, xoạch, xoạch. . .
Đầu lưỡi của Hoàng Ngưu Long cuốn một cái, đem hai gốc linh dược này cuốn vào trong miệng nhai.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người trực tiếp quỳ xuống, quỳ ở nơi đó. Rất nhiều người sắc mặt trắng bệch, một trận đau lòng đến khó có thể chịu đựng, đối với phá gia chi tử dạng này, bọn hắn đã không lời có thể nói.
Coi như là Tử Yên phu nhân hầu ở bên người Lý Thất Dạ cũng không thể nói gì hơn, ngay cả đế dược cũng cho trâu ăn, thế gian còn có người càng phá sản so với hắn sao?
- Ngươi, ngươi, ngươi có biết, cái này, cái này, đây chính là đế dược a, đế dược, ngươi biết không?
Có lão Dược sư trực tiếp quỳ xuống, nhịn đau không được ôm đầu nói ra.
Cho trâu ăn Đế dược, chuyện này đối với bất luận dược sư nào mà nói, đều quá phung phí của trời, chuyện như vậy đơn giản là làm người ta không thể chịu đựng được.
- Ta biết, đế dược mà thôi.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng.
Trong lúc nhất thời, không biết bao nhiêu người hai chân sợ run, thậm chí là quỳ hoài không dậy. Đụng vào người như vậy, bất luận là ai, tại thời khắc này đều hoàn toàn mất hết tính tình, chỉ có thể nói một câu:
- Phục!
- Ai, đồng nhân không đồng mệnh a, ta đây ngay cả một con Thủy Ngưu cũng không bằng. Ta cả đời này ngay cả một chiếc lá của đế dược
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/243797/chuong-1036.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.