Đỗ Văn Nhụy khựng lại. Các học sinh nhìn gã, nhóm Triệu Thu Thực rất muốn biết mùi vị Chí Tôn quả ra sao. Bởi vì trong thánh quả ngon nhất, khó hái nhất là Chí Tôn quả. Có thể nói Chí Tôn quả chuyên dành cho Chân Đế, Trường Tồn hưởng, những người khác đừng mơ hái được.
Đỗ Văn Nhụy cười gượng:
- Cái đó... ta cũng không biết.
Đỗ Văn Nhụy nhẹ lắc đầu nói:
- Ta chưa từng ăn Chí Tôn quả, nếu sau này có cơ hội ăn được nó chắc chắn sẽ nói cho các ngươi biết.
Nghe Đỗ Văn Nhụy nói thế làm nhóm Triệu Thu Thực hơi thất vọng. Trong lòng bọn họ rất muốn biết thánh quả tuyệt nhất trần đời khi ăn sẽ có mùi vị thế nào. Họ cũng biết mình làm khó người ta, chỉ có Chân Đế mới hái Chí Tôn quả được, viện trưởng của họ không phải Chân Đế thì sao mà hái? Không thể hái Chí Tôn quả thì tất nhiên không biết mùi vị của nó thế nào.
Lý Thất Dạ bật cười, không hỏi cắc cớ nữa. Đỗ Văn Nhụy thì bình tĩnh lại làm như không nghe thấy tiếng cười của Lý Thất Dạ.
Một học sinh thắc mắc hỏi:
- Viện trưởng, chúng ta đã không thể hái thánh quả nhưng tại sao khi đến đây ta cảm giác Thánh Quả thụ chỗ này càng khó leo hơn, khi leo rất vất vả.
Học sinh này hỏi ra thắc mắc trong lòng, nhóm Triệu Thu Thực gật gù theo. Ban đầu e tưởng chỉ có bản thân mới có cảm giác như vậy, không ngờ mọi người đồng cảm.
Đỗ Văn Nhụy nói:
- Đó không phải vì Thánh Quả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/243924/chuong-4181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.