Lời thề của Thiên tử đương nhiên không phải hữu danh vô thực. Vị đệ tử chẳng khác gì tờ giấy trắng này khi được Ứng Sùng Ưu bắt đầu truyền dạy thì quả nhiên không có nửa điểm biếng nhác. Ứng gia trước giờ có tiếng là văn hay chữ tốt, Ứng Sùng Ưu lại kinh nghiệm dạn dày, với chính sự dân tình thập phần thấu đáo; hơn nữa y là môn hạ cao đồ của Phù Sơn kỳ nhân, học sâu hiểu rộng, văn võ song toàn, Nho gia thư sinh bình thường khó mà sánh kịp. Y không chỉ dạy Dương Thù kinh sử văn chương, quy củ đế vương, mà còn có thiên văn, địa lý, binh pháp, giờ học mỗi ngày đều được sắp xếp dày đặc.
Có điều, cho dù vô cùng hài lòng với tiến bộ kinh người của đệ tử, Ứng Sùng Ưu dần dần phát hiện một việc vượt ngoài dự liệu của y.
“Bệ hạ, việc trị nước lấy dân sinh kinh tế làm trọng, còn việc bày binh bố trận ngài có hiểu biết là được, không phải mất nhiều thời giờ vì nó.”
Đối với lời khuyên của Ứng Sùng Ưu, Dương Thù không cho là đúng: “Dân sinh kinh tế đương nhiên quan trọng, nhưng đây là trị thiên hạ, sau này ta rời đi kinh thành là để đoạt lại vương quyền, không nghiên cứu tỉ mỉ quân sự sao được?”
“Cho dù là đoạt lại vương quyền cũng đã có quân sĩ tướng lĩnh, bệ hạ chỉ cần biết trọng dụng nhân tài* là đủ rồi.”
“Nếu ta không hiểu rõ quân sự thì làm thế nào biết trọng dụng nhân tài?” Dương Thù nhướng mày cười, ấn Ứng Sùng Ưu ngồi xuống ghế.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-dai-xuan/363356/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.