- Này, em thở dài gì nghe như lên cơn hen thế? – Đức ngó vào phòng Quỳnh. Bây giờ là đầu giờ nghỉ trưa của một ngày trong tuần làm việc thứ hai của cô – Chưa đi ăn à?
Quỳnh ngẩng lên, nhìn quanh. Tất cả đã đi khỏi, chỉ còn cô và Cúc Anh ngồi lại sửa cho xong mấy bài sáng nay dịch chưa đạt yêu cầu (yêu cầu của người mà ai cũng biết là ai đấy, dĩ nhiên).
- Hôm nay không hiểu Google bị làm sao, em tìm cái gì nó cũng báo lỗi, bắt nhập mấy chữ xác nhận. Gặp mấy từ khó tra mãi không xong.
- Em thử dùng Bing xem.
- Bing là cái gì ạ?
- À, bing.com ý. Cái này của Microsoft mới ra để đấu với Google.
- Thế ạ, để em thử…
Quỳnh mỉm cười. Những cuộc trò chuyện ngắn ngủi với những người không cùng phòng như Đức có lẽ vẫn là điểm sáng hiếm hoi trong những ngày làm việc càng lúc càng mệt mỏi của cô. Tuần trước, để trả công vụ sửa máy tính, cô đã mời Đức đi ăn bánh đa cua. Có lẽ hôm nay, anh chàng muốn đáp lễ. Tì tay lên thành cabin, liếc về phía Cúc Anh một cái rồi, Đức hạ giọng:
- Em thích món Nhật không?
- Tôi mới ăn có một lần, chả ngon gì cả – bất chấp nỗ lực nói thầm của Đức, Cúc Anh đã nghe thấy và nhảy xổ vào câu chuyện.
- Bà ăn ở đâu?
- Ở lễ hội hoa anh đào ấy.
- À, chỗ đấy, thế bà ăn cái gì?
- Sushi chứ còn cái gì. Tôi thấy ăn như dở hơi, thua xa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-hon-em-lan-nua/1781458/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.