Quỳnh len lén thở nhẹ. Dường như câu nói bừa bạt mạng vẫn thường bị mọi người trong nhà mắng là “vớ va vớ vẩn” của cô đã được chấp nhận. Lúm đồng tiền vừa lặn đi khỏi một bên má của người có gương mặt cute chỉ kém Hyun Bin một chút giờ lại hiện lên, sâu hơn. Cô cũng không dám chắc đó là một nụ cười, nhưng rõ ràng anh sẽ không bắt cô phải xé tờ giấy ra nuốt hết như lúc trước cô tưởng tượng. Đăng cầm “tấm thiệp cảm ơn” quá đơn điệu, dài dòng và long trọng kia lên đọc lướt một lần nữa rồi quay về phía quầy gọi tính tiền. Không nhìn cô, anh rút ví, gấp nhỏ tờ giấy, gài nó vào chỗ vẫn dành để ảnh.
Đường phố đã lên đèn. Một ngày nóng bức và ngột ngạt đang qua, đủng đà đủng đỉnh.
* Thơ Lưu Quang Vũ.
Đợt nắng nóng hung hãn đang hun, rang, thiêu, đốt cả miền Bắc đột ngột chấm dứt bằng một cơn mưa giông nhiệt lúc sáng sớm. Tiếng sấm rền rền vô hại từ cuối chân trời vọng lại trong phút chốc bị từng đợt gió lốc giật đến gần hơn, biến thành những tiếng sét đanh gọn, xé toạc không trung lao xuống dựng cả thành phố khỏi giấc ngủ đã tương đối no nê. Trận mưa mà người Anh vẫn nói là “chó và mèo”* trút xuống sau đó ngay lập tức biến những nẻo đường giờ cao điểm thành một khối hỗn loạn lõng bõng gồm người, xe và nước.
Đăng về số, giảm ga cho chiếc Serow 225 trôi xuống hầm toà nhà. Vào giờ này mọi khi, tấm biển báo hết chỗ chắc chắn đã án
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-hon-em-lan-nua/1781508/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.