Trong hành lang toà soạn bắt đầu xuất hiện tin đồn rằng sau thời gian thử việc, Quỳnh sẽ được “lên đời” thành người phụ trách chuyên mục. Tuy đây chỉ là một góc nhỏ vô thưởng vô phạt trên trang web đồ sộ của một tờ báo điện tử lớn, việc một nhân viên mà chữ “khá” trên bằng tốt nghiệp còn chưa ráo mực như cô có thể được giao cơ hội quản lý nó cũng khiến không ít người xôn xao. Nghe những lời bàn tán, háo hức có, ghen tị có, mỉa mai cũng có, Quỳnh giữ im lặng, coi như chúng đang nhằm vào ai khác. Trước mắt, tất cả những gì cô muốn là có thể cầm tháng lương thử việc đầu tiên, không bị trừ xu nào, để có thể tự lo cho bản thân và… trả nợ.
Chủ nợ của Quỳnh đang ngồi sau cô, chỉ cách vài bước chân. Bàn anh và bàn cô gần như song song với nhau, nếu muốn nhìn về phía anh, cô bắt buộc phải quay hẳn người lại. Cô không biết anh đang làm gì, nãy giờ trong phòng chỉ có tiếng bàn phím của chính cô. Cô muốn lên tiếng phá vỡ bầu không khí vắng lặng sũng hơi nước của văn phòng ngày mưa, nhưng rồi lại không dám. Đã lâu lắm rồi, cô không còn được mọi người khen vì nhanh mồm nhanh miệng. Sau gần một ngày với nhiều sự kiện không thể coi là bình thường, giờ đây, Quỳnh cảm thấy có một thứ gì đó rất tinh tế, như một sợi tơ mỏng manh nhưng dai dẳng, đang kết nối cô và anh. Cô sợ rằng nếu mình lên tiếng hay cử động, sợ tơ đó sẽ đứt, hoặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-hon-em-lan-nua/1781524/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.