Sau khi vào rừng, Nhâm Tiểu Túc tận lực để ý xung quanh có dấu vết gì không.
Vì đêm qua có hai binh sĩ mất tích còn chưa có lời giải thích, cho nên Nhâm Tiểu Túc muốn biết đến tột cùng hai người này xảy ra chuyện gì.Cơn mưa cuốn trôi dấu chân của họ, điều này khiến việc truy tìm dấu vết của Nhâm Tiểu Túc cực kỳ vất vả.Không có dấu chân thì chỉ biết quan sát lá cây và cành cây thôi.Mật độ khu rừng này khá rậm rạp, phía dưới tán cây to lớn là bụi cỏ rậm rạp.
Hai người muốn đi xuyên qua cánh rừng sẽ phải giẫm lên không ít lá cây, may mà cơn mưa đã cuốn trôi đi không ít.Nhâm Tiểu Túc dựa theo dấu vết những cành cây nhỏ bị bẻ gãy mà tìm kiếm.
Kết quả chỉ hơn 10m mọi dấu vết liền biến mất.Hứa Hiển Sở biết Nhâm Tiểu Túc đang làm gì liền hỏi:- Phát hiện được gì không?- Không.Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:- Dấu vết tới đây là hết rồi.
Họ không đi về phía trước nữa.Lúc ấy hẳn nội tâm hai người họ cũng sợ hãi nên không dám đi cách hang quá xa, này cũng rất bình thường.
Chỉ là có một chuyện khá khó hiểu, hia người họ đi khỏi hang tầm 10 mét, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, không có khả năng người trong hang không nghe được động tĩnh gì.
Dù khi ấy âm thanh bị tiếng mưa át đi!Cho nên khả năng cao là lúc ấy hai người kia thuận tiện tới đây, kết quả đụng phải chuyện gì đó khiến họ trở tay không kịp.
Thậm chí ngay cả cơ hội lên tiếng cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-danh-sach/126969/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.