Cố Thậm Vi nghiêng ô che mưa, bước ra khỏi cổng lớn của Cố phủ. Đôi giày dẫm lên lớp bùn mới, để lại từng dấu chân nhạt nhòa trên hành lang.
Cố Lâu bám vào khung cửa, trông thấy nàng đi vào màn mưa, giọng nói nghẹn ngào: “Lão nô đến nơi đó tìm tiểu thư nhưng không thấy. Trứng không chọi được đá, tiểu thư hà tất biết rõ núi có hổ mà vẫn cố tình đi vào?”
Cố Thậm Vi khẽ dừng bước.
“Kiếm để trong vỏ quá lâu không rút ra sẽ gỉ. Núi có hổ thì săn hổ, biển có rồng thì diệt rồng… Lâu thúc tuổi đã cao, chi bằng sớm trở về Nhạc Châu an hưởng tuổi già đi.”
Nàng nói xong, không hề quay đầu lại, che ô bước về phía đông.
Ba năm chưa về, Biện Kinh dường như đã đổi thay rất nhiều, lại như chẳng thay đổi gì cả.
Ví như con hẻm phía đông còn Hàn Xuân lâu, quán vẫn mở như trước. Thậm chí, ngay cả vị trí cạnh cửa sổ khi bước vào, vẫn là thân hình tròn trịa của Tề đại quan nhân đang ngồi đó.
Hắn ta ngày nào cũng đến, mỗi lần đều gọi một đĩa bánh phương và một bình Bích Loa Xuân.
Mẫu thân nàng khi xưa thích nghe Chúc tiên sinh kể chuyện ở đây. Nhưng Cố gia quy củ nghiêm ngặt, cả nhà ba người họ chưa từng một lần kịp đến nghe từ đầu. Khi đó, phụ mẫu ân ái đi trước, còn nàng thì phồng má chạy theo sau, ôm một thanh kiếm cao gần bằng mình.
Cố Thậm Vi dựng chiếc ô ướt nước mưa ở cửa, tìm được một chỗ trống cuối cùng và ngồi xuống.
Đúng lúc này, Chúc tiên sinh trên đài bắt đầu gõ bảng: “Chuyện mới lạ trong thành Biện Kinh, biết trời biết đất là người họ Chúc. Hôm trước chúng ta vừa kể xong Đệ Nhất Hung Kiếm, hôm nay sẽ nói về Đệ Nhất Khắc Nhân.”
Có kẻ tò mò lớn giọng hỏi: “Hôm qua ta không đến, Đệ Nhất Hung Kiếm là gì vậy?”
Chúc tiên sinh lắc lư cái đầu, mỉm cười đáp: “Cố ngự đới của Trường Thanh Cốc chém xuyên Hoàng Tuyền Lộ, nữ lang quân của loạn táng cương một kiếm khiến vạn cốt khô… Tương truyền, thanh kiếm đó đến từ Xuất Vân Kiếm Trang, nguyên danh là Trường Minh, được giang hồ công nhận là Đệ Nhất Hung Kiếm.”
“Gần đây có nghe chuyện vụ án Hồng thị ở Thương Lãng Sơn, Tô Châu không? Nghe đồn Đệ Nhất Hung Kiếm đã tái xuất giang hồ.”
Cố Thậm Vi có phần sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Chúc tiên sinh trên đài. Nàng không ngờ có một ngày lại nghe thấy cái tên Trường Minh từ miệng một người kể chuyện.
Như cảm nhận được ánh mắt nàng, Chúc tiên sinh khẽ gật đầu.
Cố Thậm Vi giơ tay gọi tiểu nhị: “Cho một đĩa bánh hạnh nhân, một bình trà táo đỏ thật ngọt, bỏ nhiều đường vào, ta không sợ ngấy.”
Người phục vụ dạ một tiếng, lui xuống. Chúc tiên sinh lại vỗ bàn, tiếp tục câu chuyện về Đệ Nhất Khắc Nhân.
“Trên thì khắc cha mẹ, giữa khắc thê tử, dưới khắc con cái. Nói qua nói lại, số người bị khắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng chẳng phải chuyện lạ lùng gì.”
“Nhưng nhân vật hôm nay chúng ta nhắc đến, kẻ này định ba mối hôn nhân, khắc chết ba dòng họ của thê thất… Kẻ khác khắc mệnh dựa vào thiên số, còn Hàn tiểu nha nội, hắn chẳng dựa trời, chẳng nhờ đất, mà dựa vào chính miệng lưỡi của một vị ngự sử!”
“Muốn nói về Hàn tiểu nha nội, trước tiên phải kể đến vị ngự sử nổi danh Biện Kinh: Quản Chính Thanh, người được mệnh danh là Cục Đá Thối.”
“Ngự sử Quản Chính Thanh điểm danh từng người trong kỹ viện, mắng thẳng vào mặt những kẻ tham dâm háo sắc trong triều, một trận chiến khiến danh tiếng vang xa, trở thành biểu tượng của khí phách sắt thép.
“Còn Hàn tiểu nha nội, rất tôn sư trọng đạo, là đệ tử chân truyền cuối cùng của Quản Chính Thanh, tất nhiên là trò giỏi hơn thầy…”
Trước mặt hắn, một công tử mặc áo dài màu xanh ngồi ngay ngắn, trong tay cầm đũa, đang định đưa một miếng bánh hoa quế vào miệng. Lớp đường trắng được rắc lên miếng bánh, trông ngọt đến mức muốn nghẹn.
Thấy Cố Thậm Vi quay đầu lại, vị công tử kia đặt miếng bánh về đĩa, có chút ngại ngùng mà gật đầu với nàng: “Thật thất lễ, người nhà ta không biết phép tắc, đã quấy rầy tiểu nương tử. Nhưng cũng có lý do cả, dù sao ta cũng chính là Hàn tiểu nha nội, kẻ mà người kể chuyện vừa nhắc đến, người liên tục khắc ba gia tộc. Hắn nghe thế có chút sợ cũng phải.”
Hắn nói năng tự nhiên, mặt dày hơn cả con đê Tô Châu, như thể chuyện được nhắc đến chẳng liên quan gì đến mình.
Cố Thậm Vi tất nhiên đã nghe qua chuyện liên tục khắc ba gia tộc.
Hàn Thời Yến sinh ra trong danh môn vọng tộc, mẫu thân là muội muội ruột của hoàng đế, từ khi mới chào đời đã chẳng cần làm gì, con đường thăng quan tiến tước mở rộng sẵn trước mặt.
Nhưng hắn lại đi ngược hướng, từ nhỏ khổ tâm dùi mài kinh sử, bái Quản Chính Thanh làm thầy, một lòng muốn trở thành trung thần thẳng thắn đập đầu chết vì nghĩa.
Sau khi đỗ tiến sĩ, hắn trực tiếp vào Ngự Sử Đài, dâng tấu từ hoàng tộc cho đến dân thường, đến mức ngay cả con chó ở cổng thành tè một bãi, hắn cũng phải giáo huấn một phen. Chẳng mấy chốc, hắn trở thành kẻ bị ghét nhất Biện Kinh.
Thấy hắn bị người người oán hận, công chúa bèn tác thành cho một mối hôn sự, không ngờ một tháng sau, gia tộc nhà gái lại dính án tham ô, cả nhà bị tống vào ngục.
Liền tiếp sau đó, nhà thứ hai, rồi thứ ba…
Chuyện này đã trở thành giai thoại nổi danh khắp Biện Kinh, ngay cả khi nàng ở tận Tô Châu cũng từng nghe qua.
Cố Thậm Vi nhướn mày, suy nghĩ một chút rồi đáp lễ: “Chuyện nhỏ, Hàn đại nhân không cần để tâm. Khi người kể chuyện nói kiếm của ta là hung kiếm, ta cũng muốn ho vài tiếng, nhưng lại không nỡ làm bẩn tách trà táo đỏ có thêm đường của mình.”
Vừa nói, nàng vừa nhìn về phía bánh hoa quế rắc đường trước mặt Hàn đại nhân: “Ăn như vậy có ngon không?”
Hàn Thời Yến cúi mắt, lướt qua thanh kiếm bên hông nàng.
Hắn cầm đĩa bánh hoa quế đặt trước mặt Cố Thậm Vi, sau đó thản nhiên ngồi xuống chỗ trống bên cạnh nàng: “Bánh hoa quế của Hàn Xuân lâu mềm dẻo, không dính răng, hương quế đậm đà. Chỉ là hơi nhạt, thêm lớp đường vào là vừa đủ. Ta còn chưa ăn, nếu Cố tiểu thư không chê, xin mời nếm thử.”
Cố Thậm Vi khẽ nhếch môi, không chút khách sáo cầm đũa gắp một miếng.
“Hàn đại nhân nhận ra ta sao?”
Hàn Thời Yến nhìn thiếu nữ gầy yếu trước mặt.
Gương mặt nàng tái nhợt, thân hình mỏng manh như tờ giấy, khiến hắn có cảm giác chỉ cần vung một quyền cũng có thể đục một lỗ trên người nàng.
Dù biết chỉ một ngón tay của nàng cũng đủ lấy mạng hắn, nhưng Hàn Thời Yến vẫn cảm thấy người như nàng không nên xuất hiện ở những nơi như Hoàng Thành tư, mà nên nằm trên giường bệnh của Bình An Đường mới phải.
Hắn nghĩ vậy, giọng nói cũng thấp xuống: “Ngươi làm việc cho Trương Xuân Đình, khác nào bảo hổ lột da!”
Cố Thậm Vi thản nhiên gắp thêm một miếng bánh hoa quế rắc đường, vừa ăn vừa đáp: “Ta không thích dùng từ ‘bảo hổ lột da’, đổi thành ‘cáo mượn oai hùm’ thì nghe có vẻ hay hơn.”
Hàn Thời Yến khựng lại, mặt không biểu cảm hỏi tiếp: “Ta nghe nói vụ án của Hồng gia ở Thương Lãng Sơn có một quyển sổ sách, có phải đang nằm trong tay Hoàng Thành tư?”
Cố Thậm Vi nhướn mày, đôi mắt cong cong nhìn hắn. Xem ra hắn vẫn chưa biết gì, vậy thì chẳng cần phải ngồi lâu ở Hàn Xuân lâu nữa.
Nàng nghĩ vậy, vỗ vỗ mấy hạt đường vương trên tay, dùng khăn tay lau sạch rồi nói: “Không bằng ngươi đoán thử?”
Nói xong, nàng đứng dậy, chỉ vào tách trà táo đỏ trên bàn: “Trà của ta cũng chưa uống, Hàn đại nhân nếu không chê, xin mời. Thương Lãng Sơn là chuyện của Hoàng Thành tư. Ngay cả Hình Bộ, Đại Lý Tự còn chưa nhúng tay, Ngự Sử Đài tốt nhất nên lo chuyện của mình, đừng vượt giới!”
Trên đài, Chúc tiên sinh vẫn đang thao thao kể chuyện, nhưng Cố Thậm Vi không có ý định nghe tiếp.
Nàng bước ra cửa, ném một thỏi bạc vụn vào tay tiểu nhị: “Đa tạ đã giữ cho ta một chỗ tốt, ta cũng rất thích nghe chuyện của Chúc tiên sinh.”
Tiểu nhị mỉm cười cúi người, chờ Cố Thậm Vi đi xa mới đứng thẳng dậy.
Cố Thậm Vi mở ô, rẽ vào một con hẻm nhỏ, ở đó đã có người chờ sẵn.
Nàng không dừng bước, hạ giọng dặn dò: “Đi theo dõi Quản Chính Thanh.”
Người nọ gật đầu, chớp mắt đã biến mất trong màn mưa.
***
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.