🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hàn Thời Yến hơi sững lại.

Hắn dắt ngựa, cùng Cố Thậm Vi sóng vai mà đi, không kìm được mà hạ giọng: “Đêm qua ta quả thực vừa nhìn đã nhận ra con dấu đó là giả, nhưng lý do lại khác với ngươi.”

Cố Thậm Vi là kiếm khách. Trong những trận quyết đấu trên giang hồ, đối thủ dùng tay trái hay tay phải cầm kiếm, cách xuất chiêu cũng như vết thương để lại đều khác biệt rất rõ ràng. Chỉ một chi tiết nhỏ của Trương Xuân Đình cũng đủ để nàng nhận ra.

“Con dấu đó là tác phẩm của Giả đại sư, bậc thầy ấn chương nổi danh ở Biện Kinh. Khi khắc dấu, ông ấy luôn theo phong cách nhẹ nhàng, tự nhiên. Dấu in ra phải liền mạch, không có vết đứt gãy hay sứt sẹo, trừ phi có người cố ý làm vậy.”

Hàn Thời Yến nói, tâm trạng có chút phức tạp.

Lúc xảy ra vụ án, Quan ngự sử đã dồn mọi nghi ngờ lên người Trương Xuân Đình. Với tư cách là môn đồ, hắn cũng hiểu rất rõ điều đó.

“Trên ấn bông lúa của Trương Xuân Đình, đếm từ thân lúa lên, hạt lúa thứ ba bên phải bị đứt gãy. Chỗ đó rất nhỏ, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra.”

“Sau khi ngươi rời đi, ta đã đến nhà Giả đại sư để xác nhận. Quả thực đó là chi tiết mà Trương Xuân Đình cố ý để lại.”

“Hơn nữa, ta còn nhận được một tin rất hữu ích. Giả đại sư nói, ở Biện Kinh, chỉ có ba người có thể mô phỏng được kỹ thuật của ông ấy.”

“Ba người này đều là đồ đệ của ông ấy. Hai người đã xuất sư. Đại đệ tử Tô Hoành hiện là phu tử danh tiếng ở Dương Liễu thư viện; nhị đệ tử Lý Vân Thư là đại chưởng quỹ của Kim Thạch Hiên.”

“Tiểu đồ đệ thì vẫn chưa xuất sư, tên là Yến Nhất. Vì ta không có bức thư trong tay, nên Giả đại sư cũng không thể xác nhận nó thuộc về ai, hoặc có khi chẳng phải ba người này làm.”

Cố Thậm Vi nghe xong, không khỏi cạn lời.

Hạt lúa thứ ba bị đứt gãy? Ngoài đám văn thần rảnh rỗi, ai lại để ý mấy chuyện này chứ!

“Vậy tại sao Giả đại sư lại trả lời hết thắc mắc của ngươi, còn tiết lộ cả yêu cầu đặc biệt của Hoàng Thành sử? Ông ấy không sợ mang họa sát thân sao?”

Hàn Thời Yến lắc đầu.

“Không đâu. Trương Xuân Đình chỉ cần khắc một con dấu, nhưng dòng họ Hàn ta thì khắc nhiều vô số kể.”

“Chủ yếu là vì ông ấy và tam gia của ta là cố giao. Khi họ quen biết nhau, Giả đại sư vẫn chỉ là một thợ khắc vô danh. Chính tam gia ta đã giúp ông ấy trở thành bậc thầy ấn chương.”

Tam gia…

Dòng họ lớn, thế lực mạnh, thật sự rất ghê gớm!

Nàng thầm nghĩ, lại càng chắc chắn rằng việc kết giao với Hàn Thời Yến là lựa chọn đúng đắn.

Nàng chớp mắt, rồi cất giọng: “Mục tiêu của chúng ta đều là tìm ra hung thủ giết Quan ngự sử, trả lại sự trong sạch cho Trương đại nhân. Ngươi đã thẳng thắn như vậy, vậy ta cũng nói với ngươi một điều mà ngươi chưa biết.”

“Ta không có chứng cứ, chỉ là suy đoán cá nhân. Nhưng ta cho rằng hung thủ nằm trong số tám thị vệ Hoàng Thành tư trực đêm hôm qua. Bởi nếu có kẻ thứ chín, hắn phải lẻn vào lầu Lục Dực từ trước, rồi mặc áo choàng Hoàng Thành tư để trốn đi.”

“Dao găm là binh khí ngắn, khi đâm vào tim, hung thủ chắc chắn sẽ dính máu. Nếu một thị vệ Hoàng Thành tư mang máu me trên người chạy qua phố hoa náo nhiệt, nhất định sẽ có người chứng kiến.”

“Thế nhưng, dù là nha dịch Khai Phong phủ hay thị vệ Hoàng Thành tư, không ai tìm thấy nhân chứng nào.”

Cố Thậm Vi vừa nói, vừa giơ tay ra hiệu trong không trung.

“Hơn nữa, tám thị vệ Hoàng Thành tư đều không nhắc đến việc nhìn thấy đồng đội có hành động đáng ngờ vào thời điểm vụ án xảy ra.”

Cho dù có kẻ mặc y phục của Hoàng Thành tư lao ra, thì lúc đó tám người của Hoàng Thành tư cũng chỉ nghĩ đó là đồng đội đang di chuyển.

Nhưng sau khi xảy ra vụ án, bọn họ không có lý do gì để không nhắc đến điểm bất thường này.

Dù không nói trước mặt Ngự sử đài và Khai Phong phủ, thì khi ở riêng với nhau, họ cũng nên báo cáo ngay lập tức mới phải.

“Tổng hợp tất cả những điều trên, ta càng có khuynh hướng tin rằng hung thủ giết Quan ngự sử nằm trong số tám người này.”

Cố Thậm Vi vừa nói, vừa lấy từ trong ngực ra một tờ giấy: “Đây là sơ đồ bố trí mà ta vẽ sáng nay. Ở giữa là lầu Lục Dực, ta đã phân tám người họ vào tám vị trí này, còn ta đứng ở đây.”

“Nếu suy đoán của ta không sai, thì sau khi giết người, hắn đã thản nhiên rời khỏi tiểu lâu, thay y phục dính máu và giấu nó đi.”

Hàn Thời Yến nhìn chằm chằm vào sơ đồ, trong lòng không khỏi tán thưởng.

Cố Thậm Vi quả thực có bản lĩnh. Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ bố trí tám người này đúng như vậy, không hề thay đổi.

Những vị trí này vừa có thể chặn tất cả lối ra, lại vừa đủ kín đáo.

“Tám người bao vây lầu Lục Dực, bọn họ không thể chạy sang khu vực mà đồng đội phụ trách, vì như vậy sẽ bị phát hiện. Do đó, kẻ đó chỉ có thể leo lên lầu Lục Dực từ vị trí của chính mình.”

“Nếu vậy, bốn người ở phía gần ngươi, chỉ cần có hành động gì, ngươi nhất định sẽ phát hiện ra. Còn bốn người ở phía bên kia, nếu một người nào đó di chuyển, dù ngươi không nhìn thấy, nhưng vì vị trí đó quá gần các đồng đội khác, chắc chắn sẽ để lộ sơ hở.”

“Loại trừ từng người một, trong tám người chỉ có ba người có khả năng gây án.”

Cố Thậm Vi gật đầu.

Nàng mới đến Biện Kinh không lâu, trong tám người này, có sáu người nàng không quen thuộc lắm, chỉ có Đinh Dương và Trương Diên là có thể gọi tên.

Vì hai người này từng cùng nàng xử lý vụ án ở Thương Lãng Sơn.

Đinh Dương chính là người đến báo với nàng rằng trong nhà xí có một thi thể khác, còn Trương Diên thì ở lại trông chừng Chu Thành.

Lúc sắp xếp nhân sự, Cố Thậm Vi cố tình đặt hai người này ở góc chết trong tầm nhìn của nàng. Không phải vì nàng tin tưởng họ, mà là vì những người khác – những kẻ nàng chưa từng tiếp xúc – còn không đáng tin hơn.

“Ừm, Đinh Dương, Trương Diên, và Thang Sơn, cả ba người đều là lão binh của Hoàng Thành tư.”

Cố Thậm Vi vừa nói, vừa xoay người lên ngựa: “Nói nhiều cũng vô ích, không bằng đến hiện trường xem thử. Chúng ta đi kiểm tra từng vị trí một, biết đâu sẽ có phát hiện gì đó.”

Nàng dừng lại một chút rồi hỏi:

“Ta không quen thuộc với ngõ Phù Dung bằng ngươi. Nếu ta nhớ không nhầm, ba người đó đóng ở vị trí gần ngõ Minh Kính, đúng không?”

Hàn Thời Yến gật đầu: “Đúng vậy. Ngõ Minh Kính trước đây gọi là Yên Chi Nhai, cũng tương tự ngõ Phù Dung, đều là nơi đầy rẫy kỹ viện, tửu lầu. Sau này có người đặt một tấm gương đồng ở đó, nên mới đổi tên.”

Hàn Thời Yến nói đến đây, mắt sáng lên. Hắn vội vàng gấp tờ sơ đồ lại, nhét vào ống tay áo, rồi nhanh chóng xoay người lên ngựa.

Tuy không phải cao thủ võ công, nhưng hắn cũng từng khổ luyện cưỡi ngựa bắn cung, nên động tác lên ngựa vẫn rất lưu loát.

“Bây giờ ngõ Minh Kính toàn là cửa tiệm, vào giờ này phần lớn chắc đều đã đóng cửa. Nhưng vì tấm gương đồng đó, quanh khu vực này thường có người lén lút trốn ở đó, đợi lúc không ai để ý thì chạy đến soi gương.”

“Ngươi nhắc đến ngõ Minh Kính, là muốn nói với ta rằng có thể có nhân chứng ở đó sao?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.