🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cố Thậm Vi nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi bức tường.

Tiếng gào thét của Ngô Giang vang vọng cả sân, hai tay run lẩy bẩy như cọng giá. Vừa thấy Cố Thậm Vi đáp xuống, hắn lập tức lao đến, mở rộng bức thư trong tay.

“Đêm nay trảm quan tham Lý Trinh Hiền, lấy đó tế Quan ngự sử Chính Thanh công!”

Cố Thậm Vi nhìn hàng chữ rồng bay phượng múa, nhận lấy tấm khăn lụa bọc bên ngoài, đưa lên mũi ngửi thử.

“Chữ được viết bằng mực chu sa, không phải máu.”

Ngô Giang nghe vậy, mặt mày như đưa đám: “Thế có nghĩa là hắn vẫn chưa chết, đêm nay hoặc đêm mai, hoặc bất cứ đêm nào, kẻ sát nhân có thể bất ngờ tìm đến lấy mạng Lý Trinh Hiền.”

Nghĩ đến việc Cố Thậm Vi vừa trở lại Biện Kinh, Ngô Giang còn tận tình giải thích thêm: “Ngươi biết Lý Trinh Hiền chứ? Hắn là quan trông coi án mục của Tam Ti Diêm Thiết. Phụ trách sửa chữa kênh đào, cung cấp vật liệu chế tạo quân khí, quản lý xưởng vũ khí, viện Cung Nỏ cùng các khoản mục khác.”

“Nói chung, đây chính là một chức quan béo bở!”

Còn Chính Thanh công thì không cần nói nhiều, chính là Quan ngự sử Quan Chính Thanh vừa mới được khiêng về nhà.

“Ta biết. Quan ngự sử từng dâng sớ buộc tội hắn. Lý Trinh Hiền cũng là khách quen ở ngõ Phù Dung. Trước đây, Quan ngự sử đã mượn danh nghĩa Lục Dực yểm trợ, trong bản tấu ‘Đả Hoa Liễu’ có nhắc đến tên của Lý Trinh Hiền.”

Hoàng Thành tư luôn nắm giữ những bí mật mà người ngoài không biết. Dù Cố Thậm Vi mới vào chưa lâu, nàng cũng hiểu được phần nào.

Bản tấu của Quan ngự sử văn chương sắc bén, sau buổi triều hôm đó đã truyền khắp Biện Kinh. Học trò Quốc Tử Giám ai ai cũng thuộc lòng, dân gian còn đặt cho nó một cái tên dân dã, đơn giản gọn gàng “Đả Hoa Liễu”.

Chỉ tiếc rằng chuyện này chỉ gây ra sóng gió chứ không đả động được ai, Lý Trinh Hiền cùng đồng bọn chỉ bị phạt bổng lộc, sau đó vẫn tiếp tục nhởn nhơ trên triều đình.

Cố Thậm Vi nói xong, cẩn thận gói tấm khăn lụa lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

“Ngươi đừng có gào nữa. Ngươi muốn nằm yên hưởng nhàn, nhưng ai bảo ngươi trời sinh giống như xoáy nước giữa dòng sông, án mạng nửa đêm cũng tự tìm đến, bắt ngươi phải lập công.”

“Ngươi dẫn theo nha dịch, mang theo tấm khăn này đến phủ Lý Trinh Hiền. Ngươi cứ ra mặt công khai, còn ta sẽ sắp xếp người của Hoàng Thành tư ẩn nấp trong bóng tối. Nếu có bất cứ động tĩnh nào, lập tức giết ngay tại chỗ. Chưa bàn đến việc Lý Trinh Hiền có tham ô hay không, dù hắn có là tham quan…”

Cố Thậm Vi nói đến đây, ánh mắt tràn đầy ý châm chọc.

“Quan ngự sử còn muốn dùng quốc pháp để xử lý, một tên sát nhân như hắn có tư cách gì mà dám mượn danh Quan đại nhân để đóng vai phán quan chính nghĩa?”

Giết Lý Trinh Hiền để tế Quan Chính Thanh? Quan lão đầu có quen biết ngươi không mà ngươi dám tự tiện lấy danh nghĩa ông ấy?

Đây đâu phải là tế bái, mà là đem người ta đào lên rồi đổ phân lên đầu!

“Vì chuyện này liên quan đến Quan ngự sử, ta sẽ đi tìm Hàn Thời Yến.”

Ngô Giang dựng thẳng tai lắng nghe, thấy Cố Thậm Vi ba câu hai lời đã sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, lập tức như tìm được chỗ dựa vững chắc.

Hắn gật đầu liên tục, trông giống như một con chó nhỏ ngoan ngoãn, vừa nhận lệnh liền lập tức ôm chặt bọc thư vào lòng, co giò chạy đi triệu tập nhân thủ.

Người vừa ra khỏi cửa, lại quay ngoắt trở vào, bám lấy khung cửa, thò đầu vào hỏi: “Đại nhân, có cần dẫn theo lão ngỗ tác không? Nếu chẳng may chúng ta không cản nổi, người chết mất rồi, cũng đỡ phải nửa đêm đi lôi ông ấy ra khỏi chăn. Một đi một về mất thời gian lắm, đúng không?”

Cố Thậm Vi nhìn hắn trân trối, cười lạnh: “Sao ngươi không đào luôn mộ tổ nhà Lý Trinh Hiền, hắn vừa chết là có thể chôn thẳng vào đó?”

Ngô Giang ngẩn người, ngập ngừng: “Như thế… không hay lắm đâu! Dù sao cũng phải khám nghiệm tử thi rồi mới chôn. Mà ta chưa từng đào mộ ai bao giờ, muốn thử…”

Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Cố Thậm Vi, Ngô Giang giật mình, lập tức im bặt, thoắt cái đã mất dạng.

Cố Thậm Vi nhìn theo bóng hắn, hít sâu một hơi, xoay người lao vào bóng đêm…

Nhà Quan ngự sử tọa lạc ở phía nam thành, cách ngõ Tang Tử không xa.

Giờ này, người đến viếng nối liền không dứt, chen chúc trên con đường lát đá xanh chật hẹp, chật kín đến mức không còn một kẽ hở.

Cố Thậm Vi không đi trên mặt đất mà nhẹ nhàng phóng lên mái nhà, lướt nhanh qua đám đông, ánh mắt chuẩn xác quét qua linh đường, vừa vặn thấy Hàn Thời Yến đang phụ trách tiếp khách và đáp lễ.

Quan ngự sử nhiều năm trước vẫn chưa thành thân, sau này có lẽ vì suốt ngày rảnh rỗi, thích dâng sớ buộc tội hết người này đến người khác, khiến Hoàng thượng cũng phải đau đầu. Cuối cùng, Thái hậu đích thân làm chủ, ban cho ông một mối hôn sự.

Phu nhân của Quan ngự sử xuất thân từ một gia đình Nho học, phụ thân là tiên sinh tại Quốc Tử Giám, gia cảnh thanh bần.

Sau khi thành thân, hai người sinh được một nhi một nữ. Nữ nhi lớn nay đã mười ba tuổi nhưng chưa xuất giá, còn tiểu nhi tử mới sáu tuổi, chưa thể gánh vác gia đình.

Cố Thậm Vi đứng trên mái nhìn xuống linh đường, trông thấy hai đứa trẻ mắt đỏ hoe, trong lòng không khỏi thở dài. Cổ tay nàng khẽ động, một viên mứt lê liền nhắm thẳng trán Hàn Thời Yến bắn tới.

Hàn Thời Yến bị đánh đến giật nảy mình, ánh mắt sắc bén lập tức quét về phía mái nhà đối diện.

Nhận ra là Cố Thậm Vi, hắn khẽ nhíu mày, sau đó quay vào trong, ghé tai nói nhỏ vài câu với Quan phu nhân rồi nhanh chóng rời đi qua cửa sau.

Cố Thậm Vi thấy vậy, lập tức xoay người phóng thẳng vào con hẻm phía sau.

“Ngô Giang nhận được một phong thư, có người muốn giết Lý Trinh Hiền để tế Quan ngự sử. Hắn đã đi trước rồi, ta tới đón ngươi.”

Hàn Thời Yến vốn đang siết viên mứt lê trong tay, định mắng một câu, nhưng nghe xong lời này liền gạt đau đớn trên trán sang một bên, nhanh chóng dắt ngựa ra.

“Là án mục Lý Trinh Hiền sao? Lấy lý do diệt trừ tham quan ư? Thực ra Ngự Sử đài đã sớm nghe phong thanh về việc này. Trong dân gian có lời đồn rằng nhà hắn cất giấu rất nhiều thỏi vàng. Vương Hỷ nhờ mối quan hệ trong chốn ăn chơi, không ít lần lẻn vào phủ Lý Trinh Hiền điều tra, nhưng đều không tìm thấy gì.”

“Vương Hỷ là người trọng chứng cứ, không bao giờ tấu trình chỉ dựa vào lời đồn, thế nên việc này vẫn luôn bị trì hoãn.”

Cố Thậm Vi nghiêm túc lắng nghe, trầm ngâm một lát rồi nói: “Vậy kẻ gửi thư này chỉ hiểu biết sơ sài về Ngự Sử đài, hoàn toàn không biết rằng Vương Hỷ cũng đang âm thầm điều tra Lý Trinh Hiền.”

Hàn Thời Yến gật đầu, nhìn Cố Thậm Vi một cái, dường như nhớ đến những chuyện cũ liên quan đến Lý Trinh Hiền, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Hai người không nói thêm nữa, lập tức lên ngựa phi nhanh đến phủ Lý gia.

Dường như toàn bộ dân chúng Biện Kinh đều đổ về nhà Quan Chính Thanh, khiến cho đường phố vắng vẻ lạ thường. Nhờ vậy, hai người phi ngựa càng thêm thuận lợi, chẳng mấy chốc đã tới cửa Lý phủ.

Ngô Giang hẳn đã thông báo trước, quản gia vừa thấy Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến đến liền vội vã dẫn đường.

“Đại nhân, đại nhân! Lang quân nhà ta vẫn chưa chết! Người vẫn còn sống! Đang ở trong thư phòng nổi trận lôi đình! Có hai vị đại nhân tới, phu nhân nhà ta chắc chắn sẽ yên tâm hơn nhiều! Lang quân nhà ta tận tụy trung thành, là người chính trực vô cùng, đến một con kiến còn chẳng nỡ giẫm chết! Sao lại có kẻ nhẫn tâm như vậy, muốn đoạt mạng ngài ấy chứ?!”

Quản gia nói rất nhiều, nhưng Cố Thậm Vi chẳng buồn nghe, chỉ để ý đến câu “nổi trận lôi đình.” Ngô Giang mang người đến bảo vệ hắn, vậy thì Lý Trinh Hiền tức giận cái gì?

Khi đến trước cửa thư phòng, quả nhiên bên trong vọng ra tiếng gầm giận dữ: “Ngô thôi quan, ngươi vây quanh ta thế này là có ý gì? Bổn quan đường đường là mệnh quan triều đình, nếu tên cẩu tặc kia muốn giết ta, cứ việc quang minh chính đại mà tới! Nhưng nếu muốn bôi nhọ thanh danh của ta, thì vạn vạn lần không thể tha thứ!”

“Các ngươi làm như vậy, chẳng khác nào cho rằng ta chột dạ, sợ hãi mà trốn tránh hắn hay sao?”

Cố Thậm Vi đứng trước cửa nhìn vào, khóe miệng không nhịn được mà giật giật.

Một nam nhân trung niên để râu dê ngồi ngay ngắn sau bàn, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi. Gương mặt vàng vọt, quầng thâm dưới mắt nặng nề, vừa nhìn đã thấy có vẻ hư nhược.

Trong tay hắn đang cầm một quyển sách.

Xung quanh hắn, bốn nha sai của Khai Phong phủ đứng ở bốn góc, bao vây hắn kín mít như tường đồng vách sắt.

Còn tên ngốc Ngô Giang đang đứng ngay chính diện, cúi người tới mức gần như dán sát mặt vào hắn.

“Bây giờ là lúc để mạnh miệng sao? Ta đang bảo vệ ngài đấy! Ta không tin, bốn người bọn ta vây chặt như vậy, tên sát thủ kia làm sao có thể giết ngài được?”

“Sao ngài ngang ngược thế chứ? Ban nãy ta còn bảo ngài cứ chui vào quan tài, đậy nắp lại, ngủ một giấc đến sáng, dù tên sát thủ có mọc cánh cũng không thể làm gì! Ngài cứ thế này thì khác gì lão Thọ Tinh tự tìm đường chết?!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.