🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến, Vương Hỷ lập tức hoảng loạn, vội vàng lắc đầu: “Hiệu bút mực kia là sản nghiệp riêng của phu nhân ta, chưởng quầy là gia sinh tử của nhà họ Vương, tuyệt đối không thể có chuyện y dám tư tàng thư tín.”*

(*Gia sinh tử: Đầy tớ hoặc gia nhân sinh ra và lớn lên trong phủ chủ nhân, trung thành và không thể rời đi.)

“Hơn nữa…” Vương Hỷ có chút chần chừ, ánh mắt lướt qua phía khu viện bên kia, rồi thấp giọng nói tiếp: “Các ngươi có biết vì sao đầu ngõ Minh Kính lại đặt một tấm gương đồng không?”

Trong lòng Cố Thậm Vi đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành, một loại cảm giác chẳng khác gì lúc đại hội Cái Bang diễn ra, bỗng dưng có kẻ khoác kim giáp sáng loáng từ trên trời rơi xuống! Bộ chiến giáp chói mắt như gương ấy, lần đầu tiên chiếu rọi rõ ràng sự nghèo khó của đám ăn mày!

Quả nhiên, Vương Hỷ sờ sờ cằm, chậm rãi nói: “Phu nhân sợ ta quá mức đắc ý quên mình, nên đã mua cả một con phố đối diện hẻm Phù Dung, dựng một tấm gương đồng để nhắc ta chỉnh đốn y quan.”

Cố Thậm Vi len lén liếc sang Hàn Thời Yến bên cạnh, thấy sắc mặt hắn vô cùng bình thản, dường như việc sở hữu một con phố cũng chẳng phải chuyện gì to tát, liền cúi đầu thật nhanh: Ghen tị làm méo mó cả khuôn mặt ta! Tay ta sắp không nhịn được mà rút kiếm rồi!

“Ngươi đang muốn nói rằng cả con phố đó đều là tai mắt của Vương ngự sử, nên chưởng quầy kia không thể có cơ hội phản bội ngươi?”

Vương Hỷ nghe vậy, khẽ gật đầu với Cố Thậm Vi.

“Đúng thế. Thân phận nô tịch, nhân phẩm của ta, tài phú của phu nhân, ba vòng khóa này, tuyệt đối không thể xảy ra sơ sót…”

Vương Hỷ vừa nói đến đây, bỗng dưng khựng lại, giống như nhớ ra điều gì, đôi mắt trợn lớn đầy sửng sốt!

Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến lập tức đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt hướng về phía hắn chờ đợi.

Trán Vương Hỷ đã lấm tấm mồ hôi lạnh, sau lưng dâng lên một cơn ớn lạnh kỳ lạ. Một lúc lâu sau, y mới thấp giọng nói: “Tên chưởng quầy đó gọi là Vương Toàn, là em ruột của đại quản gia trong phủ, đã trông coi hiệu bút mực nhiều năm rồi.”

“Tính tình y trầm ổn, chưa từng uống rượu, làm việc cẩn trọng chưa từng xảy ra sai lầm. Chỉ là tuổi tác dần cao, bắt đầu có bệnh đau đầu. Mùa thu năm ngoái từng ngất xỉu một lần. Phu nhân đã thu xếp thỏa đáng, đợi sau khi cửa hiệu tổng kết sổ sách vào dịp cuối năm, sẽ đưa y một khoản tiền để an dưỡng tại nhà.”

“Không ngờ đến ngày mười bảy tháng Chạp, y trở về muộn, lúc đi ngang qua sông Vĩnh An thì phát bệnh, trượt chân rơi xuống nước mà chết đuối.”

Vẻ mặt Vương Hỷ trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Cố Thậm Vi nhíu mày.

“Ngay cả quan khám nghiệm cũng chỉ có thể kết luận là chết đuối. Cớ sao ngươi lại chắc chắn rằng y phát bệnh đau đầu? Có người tận mắt nhìn thấy sao?”

Vương Hỷ gật đầu, trong mắt ánh lên một tia tán thưởng đối với sự nhạy bén của Cố Thậm Vi.

“Trên sông Vĩnh An có một cây cầu cùng tên, thời điểm đó, trên cầu có hai người cầm đèn lồng đi dạo ban đêm. Họ tận mắt chứng kiến Vương Toàn đang đi rất bình thường, bỗng nhiên đột ngột ngã xuống sông, xung quanh không có ai khác.”

“Ngay sau khi sự việc xảy ra, một nam nhân trong số hai người nọ đã lập tức nhảy xuống nước cứu người. Nhưng khi kéo lên, Vương Toàn hoàn toàn không có dấu hiệu vùng vẫy hay kêu cứu, có lẽ trước khi rơi xuống nước đã mất ý thức rồi.”

Vương Hỷ thở dài, trông đầy tâm sự, sau đó lắc đầu đầy hối tiếc.

“Bởi vì y từng có tiền sử ngất xỉu, lại thêm lời chứng của nhân chứng, chúng ta không nghĩ theo hướng khác. Nhưng bây giờ nghe hai ngươi phân tích, ta sợ rằng cái chết của Vương Toàn không phải chuyện ngẫu nhiên. Có kẻ đã giết hắn, cướp đi bức thư ta chưa từng nhận được, bức thư tiết lộ nơi cất giấu tang ngân của Lý Trinh Hiền.”

Cố Thậm Vi im lặng lắng nghe, trong lòng dần hiện lên một tầng nghi hoặc.

Chuyện này rất mâu thuẫn.

Rõ ràng, Lý Trinh Hiền có chỗ dựa phía sau, điều này là chắc chắn. Một quan viên kinh thành như hắn, tuyệt đối không có khả năng tự mình nuốt trọn số quân khí khổng lồ như vậy. Có kẻ đang bao che cho hắn, không muốn để hắn bị Ngự Sử đài túm lấy.

Nhưng người này cũng không hoàn toàn bảo vệ Lý Trinh Hiền, ít nhất là hắn không giao bức thư kia cho y.

Nếu không, chỉ cần Lý Trinh Hiền lần lượt loại bỏ từng kẻ khả nghi, sớm muộn gì cũng sẽ tra ra được Trần Thần Cơ bên cạnh mình.

Dù cho không tra ra được Trần Thần Cơ, thì Trí Lâm đại sư, kẻ đã chỉ dạy y cách giấu vàng, cùng với Trần Triều, người thợ chế tạo đèn lồng, chắc chắn cũng sẽ bị nghi ngờ.

Nhưng đến lúc chết, Lý Trinh Hiền vẫn tin tưởng bọn họ vô điều kiện, cũng không hề tìm nơi khác để cất giấu vàng bạc, chứng tỏ hắn hoàn toàn không hay biết gì cả.

Rốt cuộc là vì sao?

Cố Thậm Vi cũng không có ý định vội vàng ăn một bữa là no, chỉ trong một đêm mà đã muốn tra rõ toàn bộ vụ án thất lạc quân khí này.

Nhưng từng tầng từng tầng rối ren như vậy, phải hy sinh bao nhiêu người như Trần Thần Cơ, Vương Toàn thì mới có thể làm sáng tỏ chân tướng đây?

Không khí lập tức rơi vào tĩnh lặng, ba người ai nấy đều trầm tư, nhất thời chẳng ai mở miệng.

Cuối cùng, vẫn là Vương Hỷ lên tiếng trước:

“Từng câu từng chữ của lão phu đều là sự thật, tuyệt đối không có nửa lời che giấu. Đồng liêu của Hoàng Thành tư không hiểu tính khí của ta, nhưng Hàn Thời Yến ngươi thì hiểu rõ.”

“Lão Vương ta có thể không tốt về chuyện nữ sắc, nhưng cốt khí thì vĩnh viễn không thể khuất phục.”

Nói rồi, y đập mạnh lên ngực mình.

“Nếu các ngươi không tin, có thể tự mình điều tra một phen, ta thực sự chưa từng nhận được bức thư đó. Hơn nữa đến tận lúc này, ta cũng hoàn toàn mù mịt, chẳng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Hàn Thời Yến nghe vậy, xoay đầu nhìn sang Cố Thậm Vi, định giải thích giúp Vương Hỷ đôi chút.

Nhưng vừa quay đầu, hắn suýt chút nữa tức đến nổ phổi!

Dưới tàng cây mà Cố Thậm Vi đứng khi nãy đã trống trơn, đừng nói bóng người, ngay cả cái bóng ma cũng chẳng thấy đâu!

Hắn chợt nhớ đến con ngựa đang cột ngoài cửa, không kịp nghĩ nhiều, lập tức lao nhanh về phía đó.

Vương Hỷ không hiểu chuyện gì, chần chừ một chút rồi cũng vội vàng đuổi theo.

Hàn Thời Yến chạy đến nỗi tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Đến khi đỡ lấy khung cửa lớn dát vàng rực rỡ, vừa nhìn ra ngoài vừa thở hổn hển thì hắn chỉ muốn ngất đi.

Trên mái nhà, Cố Thậm Vi đang bay vút qua các mái hiên, mà con ngựa đỏ thẫm tầm thường của nàng, lúc này lại đang ngoáy mông chạy song song dưới đất, như thể đang cùng chủ nhân mình bỏ trốn!

Hắn thề rằng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con ngựa lại mang theo vẻ lén lút như vậy!

“Cố Thậm Vi!” Hàn Thời Yến nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa cắn nát cả hàm răng!

Hắn còn tưởng mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, vừa rồi nghĩ mình trách oan Cố Thậm Vi!

Nhưng bây giờ xem ra, hắn đúng là hỏa nhãn kim tinh, một ánh mắt đã nhìn thấu kẻ tiểu nhân qua cầu rút ván này! Ngay từ đầu, nàng ta đã chỉ lừa hắn đến gặp Vương Hỷ, căn bản chưa từng có ý định chia sẻ manh mối mà mình nắm giữ!

“Hèn hạ vô sỉ!”

Vương Hỷ thở hồng hộc, vừa ôm ngực vừa ló đầu ra ngoài, chống nạnh nhìn Hàn Thời Yến mà cảm thán: “Ngươi chắc không phải bị người ta đổi đầu đấy chứ? Làm thuộc hạ dưới trướng Trương Xuân Đình, thử hỏi có ai không phải hèn hạ vô sỉ, nham hiểm xảo trá?”

“Bây giờ thì hay rồi, bị người ta xài xong liền trở mặt không nhận, phải không?”

Hàn Thời Yến nghe mấy lời châm chọc này, sắc mặt càng thêm đen kịt, hắn hất mạnh tay áo, lật người lên ngựa: “Trong đầu lão chỉ có mấy chuyện vụn vặt này thôi à?”

Cố Thậm Vi mặc kệ sóng gió phía sau, nàng cưỡi ngựa một mạch chạy không dừng, tìm một quán rượu rồi buộc ngựa lại.

Sau đó, nàng đi vòng quanh thành mấy lần để xác nhận không ai bám theo, rồi mới theo lời Trần Thần Cơ, rẽ vào căn nhà thứ ba bên phải của ngõ Oa Tử.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.