🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Phi!

Lỗ Quốc Công phu nhân rủa thầm trong bụng. Nếu không phải tên nghiệt súc Hàn Thời Yến này dội nước bẩn lên người bà ta, thì bà ta có cần ai đến chứng minh sự trong sạch không?

Mặc dù lúc nãy bà ta có nói mấy lời ngụy biện chẳng khác nào bịt tai trộm chuông, nhưng trong thành Biện Kinh này, bao nhiêu kẻ ban ngày khoác lên vẻ đạo mạo nghiêm trang, ban đêm lại làm chuyện bại hoại phong hóa, chỉ cần giữ được thể diện bên ngoài là đủ. Chỉ cần hoàng đế tương lai vẫn còn mang dòng máu họ Tô, ai dám nói thẳng chuyện đúng sai với bà ta?

Chỉ cần bà ta không nghe thấy, thì những lời đàm tiếu sau lưng coi như không tồn tại.

“Phu nhân nên nghĩ kỹ đi, bà xưa nay vẫn luôn cẩn trọng giữ mình, vậy mà lần này có người cố tình dựng lên chuyện này, chắc chắn là có mục đích khác!”

Hàn Thời Yến thấy bà ta đang thất thần, cơn giận gần như trào ra ngoài, bèn buông một câu đầy ẩn ý.

Sắc mặt Lỗ Quốc Công phu nhân lập tức biến đổi như thể vừa nghĩ ra điều gì đó.

Cố Thậm Vi thu hết vào mắt, trong lòng suy tư, ngón tay bất giác xoay viên phật châu trong tay áo.

Đây là thứ mà Ngô Ngũ Nương, tỷ tỷ của Ngô Giang, đã đưa cho nàng. Bọn họ đều cho rằng viên phật châu này có liên quan đến Phúc Thuận công chúa.

Chẳng lẽ điều mà Lỗ Quốc Công phu nhân nghĩ đến lúc này có liên quan đến bí mật của viên phật châu?

Cố Thậm Vi nghĩ vậy, bất giác quay đầu nhìn về phía Ngũ Phúc tự cách đó không xa. Trong chùa có một tòa bảo tháp cao chót vót, dù đứng giữa kinh thành cũng có thể thấy đỉnh tháp từ xa. Viên phật châu có liên quan đến Phúc Thuận công chúa, liệu có xuất xứ từ Ngũ Phúc tự?

Một suy đoán mơ hồ hình thành trong đầu nàng, nhưng lúc này chưa phải thời điểm để xác minh. Nàng thu lại ánh mắt, quay sang nhìn Lỗ Quốc Công phu nhân.

Thấy bà ta giơ khăn tay lên che miệng, chỉnh lại đóa hoa lụa bên tóc mai sắp rơi xuống, suy nghĩ một chút rồi đáp lời Hàn Thời Yến.

“Mỗi tháng ta đến Ngũ Phúc tự ba lần, một là cầu phúc cho tiên phu, hai là nghe Duyên Pháp đại sư giảng kinh. Mỗi lần đều lên chùa từ sáng sớm nghe khóa lễ buổi sáng, đến trưa ăn chay trong chùa, sau đó mới xuống núi trở về thành.”

“Chuyện này người quen biết ta đều rõ. Trong Ngũ Phúc tự, ta có một tiểu viện thanh tịnh riêng, vào khoảng thời gian giỗ tiên phu, ta sẽ ở lại đây vài ngày. Xe ngựa của ta vẫn luôn dừng trong sân viện đó.”

Nói rồi, bà ta giơ tay chỉ về phía một góc mái hiên gần đó:

“Chính là chỗ kia!”

“Phật môn là nơi thanh tu, mỗi lần ta đến đây đều để lại nha hoàn, bà tử và phu xe dưới chân núi, chỉ một mình lên chùa. Cầu phúc, tụng kinh đều không cần nhờ người khác làm thay. Hôm nay, sau khi đánh xe vào sân, phu xe nói muốn đi tìm Trí Lâm đại sư xem quẻ… Ta liền đưa tiền quẻ cho hắn rồi để hắn đi.”

“Khi ấy chắc khoảng hơn giờ Thìn… Xe ngựa dừng ở đó không ai trông coi, ai cũng có thể lẻn vào giở trò. Có lẽ chính lúc ấy, kẻ nào đó đã nhân cơ hội nhét thi thể kia vào.”

Người xung quanh nghe xong, ánh mắt nhìn Lỗ Quốc Công phu nhân đã khác hẳn.

Hàn Thời Yến khẽ nhíu mày: “Ý bà là, trong chùa có một tiểu viện riêng dành riêng cho bà hẹn hò tư tình với người khác? Để tránh bị bọn nha hoàn, bà tử hay phu xe quấy rầy, bà sẽ đuổi hết bọn họ đi? Và người duy nhất có thể làm chứng bà không giết người, chính là vị tiểu quan hiền chất này?”

Nghe nhắc đến mình, tiểu quan kia hoàn hồn, tốt bụng bổ sung: “Ta tên là Mặc Minh.”

“Người duy nhất có thể làm chứng bà không có thời gian gây án, chính là vị tiểu quan Mặc Minh này, dù sao lúc ấy bà đang ở bên hắn ta.” Hàn Thời Yến vẫn “tốt bụng” nhắc lại một lần nữa.

Máu trong người Lỗ Quốc Công phu nhân đã dồn hết l*n đ*nh đầu, bà ta nghi ngờ rằng nếu có ai đó nện bà ta một chùy ngay lúc này, lượng khí huyết đang bốc lên trong đầu bà ta có thể phóng lên trời như một mũi tên và bắn hạ một con chim Điêu luôn!

Thật sự là tức chết mà!

Bà ta không nhịn nổi nữa, gào lên với Hàn Thời Yến:

“Thằng nhãi ranh không biết trời cao đất dày! Ta với ngươi có thù oán gì mà ngươi phải hại ta đến mức này?!”

“Mặc Minh đúng là một tiểu quan không tệ. Khi phu quân ta còn sống, bên người có vô số thê thiếp, lại còn suốt ngày ra ngoài tìm hoa hỏi liễu, ta nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, giờ đã có tuổi rồi, tìm vài con mèo con chó ca hát giúp vui, bóp chân đấm lưng cho ta vui vẻ thì có gì là không được?”

Câu này vừa buông ra, Lỗ Quốc Công phu nhân càng thêm vững dạ, bà ta hất tay áo, nhấc chân bước đi.

“Đừng ai ngăn ta! Ta muốn về phủ ngay lập tức. Dù sao người đó không phải ta giết, ta cũng không biết vì sao trong xe ngựa của ta lại có một thi thể như thế. Còn cái gì mà ‘Nga Mi thích’, ta chưa từng nghe bao giờ.”

“Cái thứ xúi quẩy chết tiệt này ta cũng chẳng quen, thậm chí còn không biết từ đâu chui ra. Các người muốn điều tra thì cứ điều tra, ta chẳng biết một chút gì cả!”

“Còn các ngươi nữa, đừng để ta nghe thấy những lời xằng bậy đồn đại! Nhà ai mà chẳng nuôi kép hát? Ai mà chẳng thích ngắm mỹ nhân? Chúng ta chẳng khác nhau bao nhiêu, ai cũng đừng làm khó ai! Trước khi mở miệng nói xấu người khác thì tự soi lại mình trước đi! Mở to mắt ra mà xem bản thân có xứng đáng không!”

Nói đến đây, bà ta tức giận giậm mạnh chân xuống đất, nhưng đế giày thêu mềm dẫm phải phiến đá, cổ chân liền trẹo đi, đau đến mức bà ta khẽ hừ một tiếng.

Lỗ Quốc Công phu nhân lúc này đã quẳng Mặc Minh ra sau đầu, quay sang nổi giận quát mắng phu xe đang đứng đó ấp a ấp úng: “Đồ vô dụng! Còn không mau đi gọi bà vú Triệu đưa xe ngựa khác đến đón ta! Ngươi chết rồi hay sao?!”

Phu xe vội cúi xuống, dắt con ngựa vừa mới sợ hãi bỏ chạy khi nãy quay lại bên bà ta.

Lỗ Quốc Công phu nhân vẫn chưa hết sợ hãi, vừa thấy con ngựa, lập tức giơ tay đập một cái. Nào ngờ con ngựa kia cũng nóng tính chẳng kém, lập tức vung đuôi quất thẳng vào mặt bà ta, quật luôn đóa hoa phù dung vốn đã xiêu vẹo trên đầu xuống đất.

Người xung quanh nhìn cảnh này, rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật cười khe khẽ.

Lửa giận trong lòng Lỗ Quốc Công phu nhân bùng lên dữ dội, bà ta giật lấy roi ngựa trong tay phu xe, hung hăng quay phắt người lại.

Hàn Thời Yến thấy vậy, liền bước lên vài bước, đứng chắn trước mặt mọi người:

“Phu nhân đang bốc hỏa, chi bằng dùng thêm hoàng liên để hạ hỏa. Ta nói vậy không phải để chế nhạo phu nhân, mà là muốn nhắc phu nhân rằng nếu muốn chứng minh mình không phải hung thủ, thì cần có bằng chứng rõ ràng cho thấy phu nhân căn bản không có thời gian gây án.”

“Cũng không có cơ hội xuất hiện tại hiện trường vào thời điểm nạn nhân tử vong. Mà điều quan trọng nhất để chứng minh điều đó chính là nhân chứng. Phu nhân may mắn, đã có Mặc Minh làm chứng.”

May mắn cái rắm!

Lỗ Quốc Công phu nhân cảm thấy bao nhiêu cơn giận của đời này đều đã dồn hết vào giây phút này!

“Lúc đó phu nhân ở trong phòng, có nghe thấy động tĩnh gì không? Chẳng hạn như ngựa có phản ứng khác thường gì không? Người ta thường nói ngựa tốt biết nhận chủ, con ngựa này của phu nhân tính tình cũng khá nóng nảy, dường như cũng đang bốc hỏa đấy.”

“Nếu có người đến gần, nó có sợ hãi hay kích động gì không? Có kẻ lẻn vào trong sân giấu xác, phu nhân thật sự không phát hiện ra điều gì bất thường sao?”

“Hơn nữa, phu nhân có kẻ thù nào không? Chuyện này không thể tự nhiên mà có, ai là người đang nhắm vào phu nhân? Đối phương dường như rất hiểu rõ phu nhân, biết rõ hành tung của phu nhân, thậm chí còn biết trong xe ngựa của phu nhân có ngăn bí mật… Phu nhân nghĩ kỹ xem, trong đầu có hiện ra cái tên nào không?”

“Người đó đã hãm hại phu nhân một lần, không chừng sẽ có lần thứ hai. Tốt nhất là nên tìm ra hắn.”

Lỗ Quốc Công phu nhân nheo mắt nhìn Hàn Thời Yến một cái. Cả người hắn tỏa ra chính khí lẫm liệt, từng lời nói đều sắc bén chắc nịch, trông cứ như thật lòng muốn giúp bà ta vậy.

Bà ta lắc đầu.

Tên Hàn Thời Yến khốn kiếp này sao có thể tốt bụng như vậy được?!

Thiếu đầu óc cũng không thể thiếu đến mức này chứ!

Dù bà ta đã lớn tiếng tuyên bố phủi sạch mọi chuyện, nhưng thế gian không có bức tường nào ngăn nổi gió, bà ta có thể đoán trước rằng vị muội muội trong cung của mình nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Danh tiếng mà bà ta dày công vun đắp bấy lâu nay, e là sắp tan thành mây khói rồi!

Nghĩ vậy, bà ta tức tối lườm Hàn Thời Yến một cái: “Ta không nghĩ ra là ai cả, cũng không nghe thấy động tĩnh gì, không phát hiện ra điều gì bất thường hết!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.