Hậu viện của Khai Phong phủ.
Phủ doãn Vương Nhất Hòa bỗng giật mình bật dậy khỏi giường như cá chép quẫy nước, hai chân trần vừa chạm vào nền nhà lạnh buốt liền khiến ông ta run rẩy một trận, ngay cả chòm râu cũng khẽ rung theo.
Vương phu nhân nằm bên cạnh nghe tiếng động thì hoảng hốt, vội vàng ngồi dậy, lo lắng hỏi: “Quan nhân, có phải thiếp lại đá chàng xuống giường rồi không?”
Vương Nhất Hòa đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn tối đen như mực, chẳng thấy một tia sáng nào, rõ ràng vẫn còn sớm.
Ông thở dài một hơi, xỏ vào đôi giày mềm. Đây là quà của tức phụ mới qua cửa – Ngô Ngũ Nương, bên trong lót lông thỏ mềm mại, ấm áp vô cùng. “Không liên quan đến phu nhân, ta nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy có người gõ trống kêu oan.”
Vương phu nhân cau mày, vỗ vỗ chiếc gối sứ bên cạnh, rồi nói với Vương Nhất Hòa: “Giờ còn sớm, quan nhân ngủ thêm một lát đi. Dưới chân thiên tử, sao có thể có nhiều vụ án như vậy?”
Vương Nhất Hòa đưa tay xoa cái đầu ngày càng thưa tóc của mình, khóc không ra nước mắt.
Dạo gần đây tóc ông rụng từng nắm từng nắm một, cứ tiếp tục thế này, e là đến cả búi tóc cũng không đủ để che đầu!
Triều sớm, Quan gia ngồi trên cao, chỉ cần cúi xuống là sẽ nhìn thấy cái đầu trọc lóa của ông. Đến lúc đó, con đường làm quan của ông… e rằng từ Phủ Doãn sẽ thành đại sư mất thôi!
Không có nhiều vụ án sao? Trước đây thì không, nhưng từ khi ba kẻ “tai họa nhân gian” kia tụ lại với nhau, trống lớn của Khai Phong phủ sắp bị người ta gõ vỡ rồi! Những chuyện trước đây thì thôi không nói, nhưng tối qua cái tên nhãi ranh Ngô Giang kia lại trực tiếp bắt giam Cố Quân An!
Nếu tối qua có người trong cung đến hỏi thì cũng đành, nhưng khổ nỗi cửa cung đóng chặt, đừng nói đến Tô Quý phi, ngay cả Phúc Thuận công chúa cũng không phái người đến hỏi lấy một câu.
Chuyện này khiến ông thấy bất an vô cùng… Cứ có cảm giác Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến sắp gây ra một chuyện động trời mà ngay cả ông cũng không đỡ nổi!
Nghĩ đến đây, Vương Nhất Hòa giật mình tỉnh táo hẳn, lập tức vớ lấy áo choàng bên cạnh, vòng qua rèm giường rồi đi thẳng vào gian sau, nơi có một bàn thờ nhỏ. Ông chỉnh lại áo choàng, lấy một nắm hương từ giỏ tre bên cạnh, châm lửa rồi cắm từng nén vào lư hương.
“Phật Tổ Như Lai, Quan Âm Đại Sĩ, Thái Thượng Lão Quân, Chân Long Thiên Tử, Thành Hoàng Thần Quan… Chư vị thần linh phù hộ, xin cho Vương Nhất Hòa ta bình an vượt qua kiếp nạn này…”
Vương Nhất Hòa lầm rầm khấn vái, chẳng buồn để ý đến tiếng gọi của Vương phu nhân phía sau, nhanh chóng khoác áo quan, dặn gia nhân chuẩn bị xe ngựa, rồi vội vã lao đến cổng thành…
Lúc còn ở trong nhà, trời vẫn tối đen như mực, vậy mà vừa ra khỏi cửa, ông đã thấy bầu trời dần sáng lên. Cả kinh thành Biện Kinh đã bắt đầu một ngày mới, náo nhiệt vô cùng.
Rèm xe hơi vén lên, Vương Nhất Hòa nhìn ra ngoài. Những sạp hàng nhỏ bên đường đã bắt đầu bày biện rau xanh còn vương hơi sương, trong lồng tre, bầy vịt kêu “quạc quạc” không ngừng.
Trước cửa quán điểm tâm, tiểu nhị đứng đón khách, rao một tràng dài, bên cạnh là một xửng bánh bao lớn đang bốc khói nghi ngút, nóng hổi, hơi nước lượn lờ, hòa vào bầu không khí sinh động của thành Biện Kinh.
Vương Nhất Hòa ngắm nhìn khung cảnh ấy, nỗi bất an trong lòng dần dần lắng xuống…
Phu nhân nói rất đúng, triều Đại Ung này rõ ràng quốc thái dân an, vạn sự thuận lợi! Dù có giỏi gây chuyện đến đâu, Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến cũng không thể từ không mà dựng nên một vụ đại án kinh thiên động địa được! Dù gì trong tay bọn họ cũng đã có quá đủ đại án rồi!
Nghĩ đến đây, lòng Vương Nhất Hòa càng thêm an ổn, ông ra hiệu dừng xe, bảo xa phu đi mua mấy cái bánh nướng nóng hổi, rồi vừa ăn vừa tận hưởng cảm giác thư thái.
Thấy ông không còn vội vã, xa phu cũng thong thả giảm tốc độ xe ngựa.
Vương Nhất Hòa cắn một miếng bánh, hơi nóng lan tỏa khiến cả người ông cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Ông đang tận hưởng thì bỗng nhiên, ngoài xe ngựa xuất hiện một gương mặt to đùng. Đó đúng là gương mặt khiến ông phải lo lắng cả đêm – Cố Quân An!
“Ực ực…!” Vương Nhất Hòa giật nảy mình, suýt nữa bị miếng bánh làm nghẹn chết!
Tim đập thình thịch, mạch máu trên trán cũng giật thình thịch theo.
Ông cố nuốt miếng bánh xuống, thò đầu ra ngoài nhìn, chỉ thấy đứa chất nhi ngoan của mình đang nghênh ngang kéo một chiếc xe lớn đi giữa đường, xe dùng bò kéo, lộc cộc đi qua từng con phố.
Ngô Giang thảnh thơi đi bên cạnh, tay cầm ba cây xiên dài, mỗi cây đều xiên một xâu bánh đường mật dẻo quánh, ăn đến nỗi miệng bóng loáng. Điều này đã đủ khiến người ta đau đầu, thế nhưng hắn còn lớn giọng chỉ vào cái “gương mặt to đùng” trên xe, hô lên: “Cẩn thận một chút, đừng có làm rách bức bích họa này! Đây là tự họa được tháo từ mật thất của phò mã gia Cố Quân An! Là vật chứng, đừng có làm hỏng!”
Vương Nhất Hòa quả quyết thả rèm xuống. Nhưng ngay khi vừa buông xuống, ông lại không nhịn được vén lên nhìn trộm một lần nữa.
Lần này, ông càng hoảng sợ hơn! Không đúng! Thứ treo bên hông Cố Quân An… chẳng phải là quan ấn sao?! Tên này định phong hầu bái tướng à?!
Bàn tay Vương Nhất Hòa run lên, gõ mạnh vào vách xe: “Nhanh! Đến triều ngay!”
Chết tiệt! Nếu không nhanh chóng xử lý chuyện này, chờ đến lúc Cố Quân An phát hiện ra Ngô Giang đã đem bí mật của hắn ra phơi bày giữa phố chợ, sợ là hắn sẽ nổi giận mà phóng hỏa thiêu rụi Khai Phong phủ mất!
Chuyện này chẳng khác gì chạy khắp nơi rêu rao rằng thái giám muốn có con cháu đầy đàn cả!
Gia nhân cầm roi thúc ngựa, nhưng vẫn dè dặt hỏi: “Không cần đi nhắc nhở Giang ca sao?”
Vương Nhất Hòa giơ tay áo che mặt, dù đang ngồi trong xe nhưng nghe thấy giọng điệu vớ vẩn của Ngô Giang, ông vẫn xấu hổ đến muốn độn thổ: “Đừng nhắc, đi ngay! Nếu không, lát nữa cái tên thối tha kia lại nhận ra xe ngựa của ta mất…”
Đến lúc đó, hắn sẽ như khi ở nhà, gào to một tiếng “Cữu cữu!”, làm người ta tim đập chân run! Tổ tông mười tám đời cũng mất sạch mặt mũi!
Gia nhân nghĩ đến cảnh tượng đó, thấy da đầu tê rần, vội vàng vung roi thúc ngựa chạy thẳng một mạch.
Mãi đến khi gần đến cửa cung, tiếng ồn ào sau lưng mới dần nhỏ lại.
Vương Nhất Hòa lau khóe miệng, nhìn chiếc bánh nướng đã nguội ngắt trong tay, cảm giác ngon miệng cũng chẳng còn.
Xung quanh không còn tiếng hô hào của Ngô Giang, Vương phủ doãn cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào. Ông chỉnh lại mũ quan, phủi nhẹ vạt áo, rồi bước xuống xe ngựa.
Do trên đường bị chậm trễ một chút, lúc này người đến triều đã đông hơn.
Vương Nhất Hòa nhìn quanh, không thấy bóng dáng Hàn Thời Yến trong đám đông, lòng khẽ thả lỏng. Ông đang định bước vào hàng ngũ quan viên để vào điện, thì đột nhiên một hồi trống vang lên, khiến tim ông đập mạnh!
Ông giật mình ngoảnh lại, thấy chiếc Đăng Văn Cổ đã phủ bụi không biết bao nhiêu năm, nay lại vang lên những tiếng “đông đông đông” đanh thép!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trước đại cổ có ba người đang đứng sừng sững. Người đứng giữa thân hình cao lớn, như một con gấu khổng lồ, mỗi cú vung tay của hắn đều khiến tiếng trống vang dội. Hai người đứng hai bên đều mặc quan phục.
Bên trái, người nọ đeo đai ngọc lấp lánh, tay đeo ngọc ban chỉ, cách xa cũng có thể cảm nhận được khí thế tài phú tràn ngập, không cần nhìn kỹ cũng biết đó là vị ngự sử giàu nứt đố đổ vách, Vương ngự sử.
Còn bên phải…
Vương Nhất Hòa giật bắn cả người, người kia thân hình thẳng tắp như cây tùng, không phải Hàn Diệt Môn thì còn ai vào đây?!
Ác mộng của ông đã thành sự thật!
Vương Nhất Hòa vội vã niệm một lượt danh hiệu chư vị thần tiên! Hóa ra đây là điềm báo trong mộng! Nhưng đáng tiếc, ông lại không đủ ngộ tính để hiểu được thánh ý!
Trong lúc còn đang sững sờ, người đang đánh trống đột nhiên xoay đầu lại, ánh mắt đảo qua đám đông.
Vương Nhất Hòa hoảng hốt, ba chữ bật ra khỏi miệng: “Lý Đông Dương…”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.