🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cố Thậm Vi vừa nói, vừa nghĩ đến tâm hồn yếu ớt và mẫn cảm của đám quan văn, bèn nổi lòng từ bi mà an ủi: “Ngươi cũng đã nói rồi, nhất định không phải là Hàn Kính Nghiêm! Biết đâu lại là lão hoàng đế kia? Trong cơn tức giận Mã Hồng tự lập làm Vũ đế, giết thẳng vào Biện Kinh, chém luôn cữu cữu của ngươi… Chuyện như vậy, nói ra thì có phần không tiện cho lắm…”

Thấy sắc mặt Hàn Thời Yến đen như đáy nồi, Cố Thậm Vi hắng giọng một tiếng, bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.

Nàng liếc Hàn Thời Yến bằng ánh mắt khinh khỉnh: “Đám quan văn các ngươi, quả thực phiền phức. Hay là như này đi, ngươi nhìn xem ngươi không vừa mắt với vị thân thích nào, nào là Hiền vương, Tề vương, Triệu vương… cứ chỉ đại một người là được! Ai bảo ngươi là hoàng thân quốc thích làm chi?”

“Muốn chém thân thích của ngươi, lẽ nào còn phải báo trước một tiếng? Đến lúc đó ngươi đi mật báo cũng dở, mà không đi báo cũng không xong. Chi bằng cứ chém trước rồi nói sau.”

“Hàn ngự sử, nghĩ thông suốt rồi, có phải tảng đá đè trong ngực cũng hóa thành chiếc bánh hấp nhân táo đỏ rồi không?”

Nghe vậy, lòng Hàn Thời Yến ấm lại.

Hắn nhìn về phía Cố Thậm Vi, ánh mắt còn dịu dàng hơn cả vầng trăng sáng treo trên trời đêm nay.

Cố Thậm Vi thấy thế, có phần không tự nhiên mà quay đầu sang hướng khác: “Ngươi chớ có cảm động đến mức ngâm thơ đấy. Nhỡ đâu ta không ứng đối kịp, thì chẳng phải rất mất mặt hay sao?”

Hàn Thời Yến nghe vậy, dở khóc dở cười: “Nếu Cố cô nương không tiếp được lời thơ, cớ gì người mất mặt lại là ta?”

Cố Thậm Vi thở dài bất đắc dĩ: Nàng cảm thấy bát canh xương tối nay tuy không khiến Hàn Thời Yến ngủ thiếp đi, nhưng lại khiến đầu óc hắn mơ ngủ, nếu không thì làm sao lại hồ đồ chẳng khác gì Ngô Giang?

“Nếu ta phát thiếp mời anh hùng khắp thiên hạ, mời một văn sinh yếu ớt tay không trói nổi gà như ngươi đến Hoa Sơn luận kiếm, thì kẻ mất mặt là ngươi hay là ta? Thiên hạ tất sẽ nói ta ức h**p kẻ yếu, thắng mà chẳng chút vinh quang.”

“Lý lẽ ngược lại cũng như vậy.”

Hàn Thời Yến không còn lời nào phản bác, thậm chí cảm thấy lời của Cố Thậm Vi rất có đạo lý.

Tuy hai người đi không nhanh, nhưng ngọn Tùng Mao lĩnh này cũng chẳng cao, chẳng bao lâu đã tới gần thôn xóm dưới chân núi, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng ồn ào từ trại lính.

Xem ra dược hiệu không đủ để khiến người ta ngủ tới sáng, có vài kẻ uống ít canh xương đã bắt đầu tỉnh lại, phát hiện ra điều gì đó không đúng.

Cố Thậm Vi vừa nghĩ đến chiếc gối đầu kỳ quái trên giường của Tiêu Vũ, trong lòng liền sinh dự cảm chẳng lành.

Xong rồi! Nàng mải mê truy đuổi Mã Hồng Anh, lại quên chưa xử lý chiếc gối kia.

Nếu những người kia xông vào, phát hiện ra Tiêu Vũ thực chất là nữ nhi thì đã đủ kinh động rồi, rồi lại phát hiện ra ôm chiếc gối của nàng ta có vẽ khuôn mặt nàng mà ngủ say thì càng là chuyện kinh thiên động địa!

Danh tiếng anh hùng suốt đời của nàng, chẳng phải là sẽ mất sạch chỉ vì chuyện này sao?!

Thấy bước chân Cố Thậm Vi ở phía trước đột nhiên gấp rút, Hàn Thời Yến cũng sải bước theo sau.

Lúc này hắn đã bình tĩnh lại, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều. Quả đúng như câu nói: người ngoài cuộc sáng suốt. Mỗi lời Cố Thậm Vi nói ra đều có lý, là điều lẽ ra hắn phải sớm nghĩ đến.

Tuy từ lâu đã hạ quyết tâm sẽ vì đại nghĩa diệt thân, nhưng nói thì dễ, trên thực tế hắn chưa từng nghiêm túc nghi ngờ những người bên cạnh mình.

Như lần trước, chỉ từ chuyện nhỏ như việc huấn luyện ngựa, Cố Thậm Vi đã sinh nghi với Mã gia, rồi sau đó liên hệ đến Mã Hồng Anh. Còn hắn, từ đầu tới cuối lại chưa từng nghĩ rằng kẻ khả nghi lại là người thân quen của mình.

Suốt bao năm ở lại Biện Kinh, hắn vẫn sống trong ký ức tuổi thơ, khi bốn người bọn họ không chuyện gì là không chia sẻ. Nhưng những người từng ra ngoài kia, đều đã trưởng thành trong âm thầm, đều đã có thể tự mình gánh vác giang sơn.

Còn hắn, chưa từng có khát vọng mãnh liệt muốn trưởng thành như vậy.

Mặc dù trong hàng đồng lứa, hắn đã là người xuất sắc nhất.

Là vị ngự sử được coi trọng bậc nhất trong Ngự Sử đài, từ khi vào triều đến nay, hắn đã điều tra biết bao quan tham, xử lý không ít chuyện đại sự. Trước kia, hắn từng nghĩ rằng mình dám nói lời chính nghĩa, cương trực không khuất phục trên triều chính, đã là đạt tới cực điểm.

Nhưng giờ đây nhìn lại, hắn còn muốn làm tốt hơn nữa!

Chỉ có như vậy… Hàn Thời Yến nghiêng đầu nhìn thoáng sang Cố Thậm Vi bên cạnh, chỉ có như vậy, hắn mới có thể sóng vai mà đi cùng nàng, người rực rỡ như ánh thái dương giữa ban ngày.

Chiến sự tại Bắc Quan, chẳng phải ai muốn chen chân vào là có thể chen chân.

Mã Hồng Anh và Ngô Giang khi đó là đội tiên phong dưới trướng của Ngô tướng quân, vốn chuyên đánh trận mở đường. Mã Hồng Anh trầm ổn hơn Ngô Giang, nên tiểu đội lấy nàng làm chính, Ngô Giang làm trợ thủ. Sau khi bọn họ xuất quân bị địch tập kích, theo lý thì một trong hai người tất phải có người phá vây đi cầu viện.

Dù cho cả hai quyết tâm liều chết cùng địch tử chiến đến cùng, cũng nên phái thám binh ra ngoài xin cứu viện.

Ngô Giang là thân sinh cốt nhục của Ngô tướng quân, nếu tin báo truyền về, không có lý nào lại không tiếp viện kịp thời.

Thế nhưng, hắn đã từng xem tấu chương của Ngô tướng quân trình lên trong thư phòng của Quan gia, bên trong tuyệt không nhắc đến chuyện cứu binh. Chỉ viết rằng Ngô Giang cùng Mã Hồng Anh bị vây khốn giữa vòng vây quân địch, Mã Hồng Anh anh dũng hy sinh, ngã xuống nơi sa trường.

Vậy thì Ngô Giang có biết rõ rằng Mã Hồng Anh căn bản chưa chết không?

Nàng vô tình được Chỉ huy sứ nằm vùng của Hoàng thành tư tại phương Bắc là Chu Hoàn cứu thoát, hay thực ra tất cả chuyện này vốn đã được nàng và Ngô Giang âm thầm bàn bạc kỹ càng từ trước?

Hàn Thời Yến đem từng việc cũ trong dĩ vãng chậm rãi nghiền ngẫm, xé vụn từng chi tiết ra mà cân nhắc.

Mã Hồng Anh không nói, Ngô Giang cũng không hé răng. Nhưng vẫn còn người biết, chính là người đã cứu nàng Chu Hoàn và Trương Xuân Đình kẻ luôn lặng lẽ đẩy mọi chuyện từ trong bóng tối.

Không bao lâu nữa, bọn họ sẽ tiến về Vương Đô. Cố Thậm Vi và Ngụy Trường Mệnh có nhiệm vụ riêng cần gặp Chu Hoàn. Đến lúc đó, có lẽ hắn sẽ có cơ hội nghe được chân tướng từ miệng nàng.

Bất kể kẻ đó là ai, bất kể mang họ Hàn hay họ Triệu, hắn cũng sẽ điều tra tới cùng, cho đến khi trả lại công đạo cho những vị tướng sĩ đã chết trận trên chiến trường! Hàn Thời Yến thầm thề trong lòng.

Đợi đến khi hắn sắp xếp lại mọi suy nghĩ, thì hai người đã xuống núi, đến cổng lều trại.

Không biết từ khi nào, Ngô Giang đã hội hợp với Cố Thậm Vi. Mặt mày hắn lem luốc, chỗ đen chỗ trắng, thê thảm vô cùng.

“Cố thân sự cuối cùng cũng về rồi! Thế nào, có bắt được thích khách không?”

Cố Thậm Vi lắc đầu:

“Không bắt được, để nàng ta chạy mất! Nhưng đã bị ta đâm một kiếm trọng thương, chỉ sợ không sống nổi ba ngày nữa. Vị tiểu cô nương Tiêu Vũ kia thế nào rồi? Ngụy Trường Mệnh đâu? Còn ngươi nữa, đêm nay trong doanh trại là bị thích sát, chứ không phải cháy nhà! Hay là ngươi không uống bát canh xương kia, tức đến mức bốc khói đầy đầu rồi hả?”

Ngô Giang nghe vậy, “phì phì phì” mấy tiếng, nhổ ra ít bụi tro đen sì trong miệng.

“Đừng nhắc nữa! Hôm nay ta đúng là xui tận mạng! Ta thật sự không nên thả cái đèn Khổng Minh quái quỷ đó! Không chỉ chọc giận ông trời, mà còn lỡ mất một màn kịch hay!”

“Thời Yến huynh không diệt cả nhà người ta đến ông trời còn không đồng ý! Đèn Khổng Minh kia ban đầu bay cao lắm, thế mà không biết từ đâu nổi lên một trận gió tà, lập tức đập thẳng vào đầu ta!”

“May mà cái đầu ta đủ cứng, bằng không đâu chỉ là mặt mũi lấm lem, mà e là đã bị thiêu thành tro bụi, thành ma trong biển lửa rồi!”

Ngô Giang vừa nói, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Cố Thậm Vi: “Cố thân sự! Ta nghe nói… Tiêu Vũ kia thật ra là một tiểu nương tử, có thật không vậy? Trong doanh trại đồn ầm cả lên! Chuyện này mà kể cho mấy kẻ kể chuyện ở Hàn Xuân lâu nghe, thì họ cũng phải đập bàn mà tán thưởng! Ta còn nghe nói—”

Cố Thậm Vi không đáp, chỉ khẽ liếc mắt nhìn về phía sau lưng Ngô Giang.

Sau lưng hắn, Tiêu Vũ đang bước tới, thân mặc váy đỏ viền lông trắng, đầu thắt đầy bím nhỏ, lững thững đi lại. Đã vậy, trên tay nàng còn ôm theo một chiếc gối ôm trắng nõn.

Trên chiếc gối ấy, Cố Thậm Vi thấy rõ rành rành gương mặt mình được vẽ ngay chính giữa.

Tổ tông ơi!

Nàng chỉ hận không thể đào ngay một cái huyệt dưới chân, tự mình nhảy vào, rồi phủ đất lên mà an táng!

Tiêu cô nương của Bắc Triều này đúng là biết cách khiến người ta mất mặt mà chết!

Ngụy Trường Mệnh ngươi có chút con mắt nhìn đời nào không vậy! Nhân lúc Tiêu Vũ chưa tỉnh, sao không thiêu cái thứ này đi chứ?!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.