Đã biết Hàn Kính Nghiêm là quan chính thẩm vụ án Phi Tước, vậy thì có gì mà không thể nói thẳng?
“Vốn dĩ hôm đó Vương Thân không đến phiên trực, nhưng phó Đô kiểm của Điện Tiền tư là Viên Hoặc đột nhiên bị ngựa kinh hất gãy chân, nên mới để Vương Thân thay thế ca trực.”
“Trước đó, khi đi tuần, Vương Thân bắt gặp Lý Thường đốt giấy tiền cho tiểu cung nữ Phúc Nhã, người từng bất ngờ chết trong cung của Thẩm Tiệp dư. Lý Thường hoảng hốt bỏ chạy, làm rơi lại một viên ngọc trân gần lò than, viên ngọc ấy được khắc hoa thủy tiên.”
“Trông như là một phụ kiện trang trí trên ngọc bội của ai đó.”
Cố Thậm Vi thuật lại cho Hàn Kính Nghiêm nghe những gì họ biết được từ Vương phu nhân khi ở nơi lưu đày.
Chỉ là… chuyện Vương Cảnh còn sống, đã đổi tên thành Cố Thậm Cảnh, nàng tuyệt nhiên không hề hé miệng một lời.
Hàn Kính Nghiêm nghe xong, chau mày như đang trầm ngâm điều gì đó.
Bên cạnh, Hàn Thời Yến thấy Cố Thậm Vi lấy viên ngọc kia ra, vội vàng nói thêm: “Đại ca, huynh xem thử có từng gặp qua viên ngọc này chưa?”
Hắn một lòng muốn làm Ngự Sử, lúc còn chưa thi đậu thì kẻ qua lại nhiều nhất cũng là quan viên trong Ngự Sử đài. Hàn Kính Nghiêm thì khác, hắn là kẻ đọc sách đàng hoàng, theo học đại Nho có ba ngàn môn đệ, người văn nhã tài hoa mà hắn biết, e rằng còn nhiều hơn số hạt mè trên bánh mè.
Hoa thủy tiên là vật thanh nhã, biết đâu từng có dịp hắn thấy qua trong một buổi thi thơ.
Hàn Kính Nghiêm nhận lấy viên ngọc, v**t v* vài lần trong tay, rồi quay người hứng ánh sáng ngoài cửa sổ để soi kỹ.
Một lúc lâu sau mới lắc đầu: “Loại ngọc trân hình thủy tiên như thế này không phải hiếm, tính ra cũng từng thịnh hành một thời ở Biện Kinh khi vụ Phi Tước mới nổ ra. Ngay cả phụ thân ta cũng có một viên, xâu dưới ngọc bội, còn được mẫu thân ta tự tay đan dây thắt lại.”
Thấy hai người trước mặt nhìn mình chằm chằm như muốn thiêu cháy người ta bằng ánh mắt, Hàn Kính Nghiêm bỗng thấy đầu đầy mồ hôi.
Hai người này cũng thật quá sốt sắng muốn ‘vì nghĩa diệt thân’, mặt mũi như thể đã viết sẵn bốn chữ “ngăn ta là chết”!
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, giải thích thêm: “Viên ngọc của phụ thân ta là màu xanh mực, vì ông hay đeo loại ngọc sắc sẫm. Còn viên này sắc ngọc ôn nhuận, không phải là vật hợp khẩu vị của phụ thân ta.”
“Người trong thiên hạ đều thích chạy theo phong trào, nào là đội hoa, quạt gấm, trồng lan… ai mà chẳng học theo? Chỉ nói riêng loại ngọc thủy tiên này, trong triều đình cũng có không ít người sở hữu.”
“May mà giờ chúng ta đã nắm được hung thủ thực sự, lần theo manh mối trở lại mà xét, nếu viên ngọc này thực sự thuộc về Tề Vương… thì rất có thể ngày đó Vương Thân bắt gặp hắn đang gặp mặt Lý Thường, nên mới bị hắn chọn làm người gánh tội thay.”
Vừa nói, Hàn Kính Nghiêm vừa mỉm cười nhìn Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến.
“Ta vốn tự nhận mình là kẻ hành sự quyết đoán, chẳng ngờ hai người các ngươi lại càng sốt sắng hơn. Đợi chúng ta gặp Tề Vương hỏi cho rõ ràng, chân tướng hẳn sẽ được phơi bày. Quan Gia cũng hiểu rõ điều đó, nên mới giao vụ án này cho một kẻ mới nhậm chức như ta.”
Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến đều là tuổi trẻ khí thịnh, hắn thì lại không giống như vậy.
Nói cho cùng, dù là trong mắt Quan Gia hay trong mắt người của Xu Mật viện, thì việc điều tra lại án Phi Tước kỳ thực chẳng khác gì làm chuyện dư thừa. Chỉ là do Đô chỉ huy sứ hoàng thành Trương Xuân Đình và Hàn Thời Yến kiên quyết xin xét lại, nên mới có cuộc điều tra này.
Gọi là điều tra, kỳ thực cũng chỉ là lấy được khẩu cung của Tề Vương, rồi tìm cớ để lật lại bản án của phụ thân Cố Thậm Vi và Vương Thân mà thôi.
Hắn chủ động xin nhận vụ này, cũng là bởi đoán chắc Quan Gia sẽ sẵn lòng giao việc này cho người Hàn gia, để Hàn Thời Yến nhờ thế mà nhận về một ân tình từ Cố Thậm Vi.
Hàn Kính Nghiêm nghĩ đến đó, nhìn sang Hàn Thời Yến, cả nhà bọn họ đã phải ra tay lo liệu, chỉ để thằng nhãi này đừng làm Thiên Sát Cô Tinh nữa, đến mức ngay cả con sẻ hoang bay vào trong nhà cũng bị Trưởng công chúa gọi ra dạy bảo một hồi.
Nói đến đây, vụ án cũng chẳng còn manh mối gì thêm, ba người tiếp tục ăn cơm.
“Rời Biện Kinh bao lâu nay, ta thật lòng thèm hương vị của Phàn lâu. Dù ở Tô Châu có Bạch Vân Tuyền là loại mỹ tửu hảo hạng, nhưng ta vẫn chỉ muốn uống rượu Mi Sậu nơi này. Mấy năm nay tay nghề nấu nướng của tẩu tử ngươi cũng tiến bộ lắm, nếu có thời gian, cùng nhau về phủ, nếm thử món thịt kho tàu nàng ấy làm xem sao.”
Cố Thậm Vi nghe vậy thì thấy kỳ quặc, lén lút đánh giá Hàn Kính Nghiêm một lượt, người này trông thì đoan nghiêm chững chạc xem ra vẫn chưa say! Sao mới gặp được mấy câu đã bịa chuyện chiếm phần tiện nghi của nàng, còn muốn làm huynh trưởng của nàng nữa chứ! Thật là quá lắm rồi!
Cố Thậm Vi ban nãy còn đang vắt óc vì vụ án, lúc này thả lỏng ra, bỗng nhiên lại nhớ tới lời binh sĩ ở cổng thành nói lúc trước, Phúc Thuận công chúa tái giá rồi, mà lại lấy cái kẻ giả hòa thượng giống y như đúc với Hàn Kính Nghiêm.
Nếu vậy thì chẳng phải tất cả bọn họ đều thành thân thích xa tám đời cũng dính à? Lúc gặp nhau chắc chắn sẽ thú vị lắm đây!
“Lần sau nhớ gọi cả Ngô Giang và Mã Hồng Anh đi cùng, bảo tẩu tử nấu nhiều thêm một chút, không thì ta sợ hai người kia ăn sạch cả nồi cả niêu!”
Nghe hai cái tên ấy, Cố Thậm Vi lập tức nhớ lại việc Ngô Giang vừa mới biết chuyện Mã Hồng Anh chỉ giả chết, bất giác da đầu lại tê rần! Không phải vì sợ, mà là… thật sự muốn tận mắt xem!
Biện Kinh quả không hổ là nơi nhân kiệt địa linh, chuyện lạ ly kỳ nhiều đến mức khiến người ta không biết nên nhìn bên nào trước!
Không giống như Vương đô phương Bắc, những chuyện kinh thiên động địa khiến quỷ thần phải khóc ấy… toàn là ba người bọn họ bịa ra mới có!
Có thêm mấy chuyện ly kỳ làm mồi nhắm rượu, bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên vui vẻ hơn hẳn, Cố Thậm Vi nhìn Hàn Kính Nghiêm lại chẳng thấy giống đồ chặn giấy nữa, mà giống một cây sắt to, đi theo bọn họ lâu ngày rồi thì sớm muộn cũng bị mài thành kim thôi!
Sau khi ba người dùng xong bữa trưa, cũng không nán lại lâu, lập tức lên xe ngựa tới thẳng đại lao giam giữ Tề Vương.
Hàn Kính Nghiêm có xe riêng đi trước, Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến thì đi theo phía sau.
Cố Thậm Vi ngồi cạnh cửa sổ xe, đưa tay nghịch viên ngọc thủy tiên mà Hàn Kính Nghiêm vừa trả lại, gió thổi tung mấy lọn tóc mai lòa xòa bên tai nàng.
Hàn Thời Yến nhìn thấy, không nhịn được vươn tay ép nhẹ một nhúm tóc con đang vểnh lên. Động tác hắn rất nhẹ, ngay khoảnh khắc Cố Thậm Vi ngẩng đầu liếc nhìn thì hắn đã rụt tay lại.
Cố Thậm Vi liếc hắn từ trên xuống dưới một lượt, rồi không nhịn được lẩm bẩm: “Ta cứ cảm thấy dạo này ngươi là lạ… chẳng lẽ lúc rơi xuống vực bị thủy quỷ ám rồi? Mà cũng có thể là đào hoa tinh.”
Hàn Thời Yến cười cười, vẻ mặt có chút phức tạp, nhưng lại chẳng thèm đáp lời nàng.
“Nếu vụ án nhà họ Vương được lật lại, Vương phu nhân cũng sẽ được đưa về từ nơi lưu đày. Hai mẫu tử góa bụa, muốn tìm một nơi ở an toàn cũng chẳng dễ dàng gì. Vương phu nhân bị khổ nạn lớn như vậy, giờ chẳng khác nào chim sợ cành cong, còn Vương Cảnh thì chân vẫn chưa lành hẳn, vẫn cần có người giúp đỡ.”
“Ta thấy phủ viện của nàng bên ngõ Tang Tử chỉ sợ không đủ ở rồi.”
Thấy Cố Thậm Vi không tỏ vẻ không vui, Hàn Thời Yến càng mạnh dạn nói tiếp.
“Ngươi đừng nghe Trường Quan nói nhảm, nhà bên cạnh ta vừa khéo có một phủ viện đang rao bán, chỗ ấy gần tiệm bánh bao Vạn gia, cũng gần không ít hàng quán ngon nổi tiếng trong Biện Kinh. Mà lại là nơi náo nhiệt có chừng mực, yên tĩnh trong ồn ào, diện tích thì rộng hơn chỗ nàng đang ở nhiều.”
“Mẫu thân ta vốn định mua để thông với phủ ta, nhưng ta sống một mình thì cần gì nhà to thế, nên ta nghĩ chỗ đó hợp với nàng hơn.”
Cố Thậm Vi nghe xong thì cũng nghiêm túc suy tính. Hàn Thời Yến quả thực nói trúng tâm ý nàng, dù sau này Cố Thậm Cảnh có trở lại làm Vương Cảnh đi chăng nữa, thì đứa trẻ này đã làm tiểu đệ của nàng, giờ hai mẫu tử nương tựa vào nhau, nàng thực chẳng yên tâm nếu để họ dọn đi nơi khác.
Thấy Cố Thậm Vi có vẻ đã xiêu lòng, Hàn Thời Yến tranh thủ châm thêm than lửa nóng: “Nếu sau này nàng muốn rời kinh du ngoạn, Thập Lý ở đó cũng có người nhà họ Hàn trông nom giúp…”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.