Lão ngỗ tác vừa nói vừa dẫn người của Khai Phong phủ đi thẳng vào sân, lúc đi ngang qua Hàn Thời Yến cũng chỉ khẽ gật đầu lấy lệ.
Ánh mắt Hàn Thời Yến nhìn Cố Thậm Vi mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng u oán.
Tất cả những người ở bên cạnh Cố Thậm Vi, e rằng đều đã nhìn ra được hắn có tình ý với nàng, chỉ có mỗi cô nương này lại giống như hòn đá chưa khai mở linh trí, hoàn toàn không hay biết gì.
“Nghe thế thì chắc Kinh Lệ không sao rồi, ta lại không ngờ cái mũi chó của hắn ở nghĩa trang lại bị hương vị nơi ấy át sạch.”
Hàn Thời Yến thấy Cố Thậm Vi hứng thú muốn nói về Kinh Lệ, vội cắt ngang lời nàng, kéo nàng quay lại vụ án.
“Nơi này đã có lão ngỗ tác, chi bằng chúng ta tới nhà họ Viên xem thử có manh mối nào không.”
“Viên Hoặc biết quá nhiều chuyện, nay Tề Vương bị bắt, kẻ đứng sau sợ bị liên lụy nên muốn giết người diệt khẩu, giống như đã từng làm với Vương Thân.”
Hàn Thời Yến vừa nói vừa nhìn chằm chằm Cố Thậm Vi, thấy nàng quả nhiên đã ném Kinh Lệ ra sau đầu, sánh vai cùng hắn bước đi, trong lòng hắn muôn phần bất lực.
Hắn thật sự là bệnh nhập cốt tủy rồi!
Nếu không thì sao lại đem mưu lược mà bản thân luôn lấy làm kiêu hãnh, dùng vào việc này cơ chứ?
Trong lòng nghĩ vậy, miệng hắn vẫn không ngừng nói:
“Cho nên hắn mới để mắt tới Tôn Trường Sơn, kẻ mang thù sâu như biển với Viên Hoặc. Đó chính là lý do vì sao bọn chúng đều nghe lệnh từ kẻ đứng sau, nhưng chó lại cắn chó.”
“Tôn Trường Sơn vốn dĩ chỉ là con dao được kẻ kia chuẩn bị để loại trừ Viên Hoặc.”
Cố Thậm Vi nghiêm túc lắng nghe, cùng Hàn Thời Yến đi đến chiếc xe ngựa. Cửa xe ngựa mở sẵn, phu xe ngồi đó buồn chán không có việc gì làm, đang đợi hai người đến.
Khai Phong phủ đã xử lý thi thể Tôn Trường Sơn ở cổng thành, chiếc xe ngựa này tất nhiên cũng không cần đậu đó để che chắn nữa.
Hai người cùng nhau bước lên xe ngựa.
“Lúc đầu ta còn tưởng đám thủy phỉ của Tôn Trường Sơn và cả Viên Hoặc đều do người khác sắp đặt.”
“Nhưng sau đó lại phủ định suy đoán ấy.” Cố Thậm Vi ngồi xuống bên cạnh Hàn Thời Yến, tay khẽ v**t v* chuôi kiếm.
“Thứ nhất, Lục Dực chỉ là một nữ tử yếu đuối trong khuê phòng, căn bản không cần tốn công bố trí bao nhiêu người bên cạnh nàng ta.”
“Thứ hai, nếu Tôn Trường Sơn nhận nhiệm vụ bức cung Lục Dực, hắn hẳn sẽ phải thẩm vấn nàng. Nhưng hắn không thẩm vấn, lại chỉ lo ham mê sắc dục.”
“Thứ ba, nếu lúc đó Tôn Trường Sơn cũng là tay chân của kẻ đứng sau, thì khi huynh đệ chết thảm, hắn may mắn sống sót… Trong tình cảnh đó, hắn không chỉ nên hận Viên Hoặc, mà còn phải căm ghét cả kẻ đứng sau nữa mới đúng… Dù sao Viên Hoặc cũng là do kẻ đó phái tới.”
“Thế nhưng Tôn Trường Sơn từ đầu tới cuối đều cắn răng chịu đựng một mình, tuyệt không hé một lời về kẻ đứng sau.”
Cố Thậm Vi vừa nói vừa thấy Hàn Thời Yến quay đầu nhìn mình đăm đăm, như thể đang thất thần, nàng không nhịn được giơ tay lên khẽ vẫy vẫy trước mắt hắn.
“Ngươi bị trúng tà gì rồi hả?”
“Tuy ta nói cũng chỉ là suy đoán, giờ thì đám thủy phỉ đều chết sạch, Viên Hoặc cũng chết rồi, mọi chuyện trong đó rất có thể sẽ mãi mãi không thể sáng tỏ. Nhưng chuyện cần phân tích thì vẫn phải phân tích, biết đâu từ đó lại có thể tìm ra chút manh mối nào thì sao?”
Lời vừa dứt, nàng cảm thấy trên đầu có một luồng ấm áp, Hàn Thời Yến vươn tay nhẹ nhàng chạm l*n đ*nh đầu nàng.
Nàng trợn tròn mắt đầy khó hiểu, quay sang nhìn Hàn Thời Yến dò hỏi.
Hàn Thời Yến thu tay về, đầu ngón tay vô thức xoa xoa trong không trung, bình tĩnh nói: “Xe ngựa này lâu rồi không dùng, có một con nhện con suýt nữa rơi xuống đầu nàng đấy.”
Rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được.
Hàn Thời Yến nghĩ đến đây, vành tai hơi ửng đỏ.
Cố Thậm Vi nhìn hắn như thể đang nhìn một kẻ ngốc, “Dạo gần đây ngươi thật sự nên tìm thái y khám thử xem, ta cảm thấy đầu óc ngươi sau khi rơi xuống vách núi hình như hỏng mất rồi.”
“Nhện thì b*p ch*t là xong, ngươi còn xoa qua xoa lại làm gì? Muốn cho nó chết không toàn thây chắc?”
Ngón tay Hàn Thời Yến hơi khựng lại.
Giờ mà nói thật là vốn dĩ chẳng có con nhện nào, liệu còn kịp không?
May mà Cố Thậm Vi cũng không dây dưa chuyện đó quá lâu: “Dù sao đi nữa, chúng ta vẫn phải điều tra lại một lượt, xem năm xưa phụ thân của Lục Dực rốt cuộc có ẩn tình gì. Còn cả chuyện vì sao Viên Hoặc lại đến Tô Châu, tính kỹ thời gian, hắn đến Tô Châu có khi nào là vì phụ thân của Lục Dực không?”
“Hơn nữa, ngươi còn nhớ nghi ngờ trước đây của ta chứ?”
“Chỉ có quốc tỷ và vụ án quân khí bị gãy là chúng ta có thể khẳng định do Tề Vương làm.”
“Trong tình trạng không có đầu mối rõ ràng, chúng ta phải loại bỏ định kiến, điều tra lại từ đầu vụ Lý Thường ám sát Quan gia, cùng với vụ thuế ngân. Lát nữa chúng ta chia ra hành động, ngươi đến nhà Viên Hoặc thẩm vấn, còn ta thì muốn đi tìm Mã Hồng Anh.”
“Ta muốn làm rõ lai lịch của thỏi vàng khắc chữ mà nàng ta đưa cho Sở Lương Thần.”
“Trước đó ta từng nhìn thấy nàng ta ở võ quán trong ngõ Phù Dung, đứng chung với phu nhân của Vương ngự sử.”
Nói đến đây, Cố Thậm Vi hơi dừng lại.
“Thật ra ta có một chuyện không tiện mở lời, muốn nhờ ngươi kiềm chế Hàn Kính Nghiêm, đừng để hắn sớm lật lại vụ án, định án vụ Phi Tước quá sớm.”
Nàng phải tốn bao công sức mới giành được cơ hội xét lại vụ án lần này, nếu Hàn Kính Nghiêm dựa vào bản cung tội của Tề Vương mà trực tiếp khép lại vụ án, thì phụ thân nàng và Vương Thân có thể rửa sạch oan khuất… nhưng muốn một lần nữa mở lại vụ này, muốn làm rõ chân tướng, thì sẽ là chuyện khó như lên trời.
Quan gia đã giơ má trái ra cho bọn họ đánh rồi, lẽ nào còn có thể đưa má phải ra thêm một lần nữa?
Sắc mặt Hàn Thời Yến trở nên nghiêm túc, nghĩ đến người đường huynh Hàn Kính Nghiêm, hắn siết nhẹ tay, nghiêm nghị gật đầu.
“Ta nhất định không phụ lòng tin của nàng.”
Nói rồi, hắn lại trầm ngâm giây lát, bổ sung: “Tôn Trường Sơn và bọn họ là thủy phỉ thật hay giả, ta cũng sẽ đi điều tra. Bọn chúng có thuyền, thủ đoạn cướp bóc lại thành thạo, hẳn là tội phạm chuyên nghiệp, trên kênh đào chắc cũng có thể dò hỏi được ít nhiều.”
Ánh mắt Cố Thậm Vi lóe sáng, “Chuyện này để ta giao cho Liễu Dương làm. So với đám ngồi cao chẳng chịu động tay chân, thì Vụ Tán hẳn là biết nhiều hơn.”
Nói ra mới nhớ, từ lúc nàng trở về Biện Kinh tới giờ, còn chưa có dịp đi gặp tiểu đệ nàng thu nhận, Liễu Dương.
“Được,” Hàn Thời Yến đáp lời, việc cấp bách nhất của hắn bây giờ vẫn là đến gặp đường huynh để tranh thủ thêm thời gian.
“Nếu vậy thì ta đi trước một bước.” Cố Thậm Vi nói xong, không buồn gọi xe ngựa dừng lại, trực tiếp vén rèm, vèo một cái đã phóng ra ngoài.
Hàn Thời Yến nhìn theo tấm rèm xe ngựa bị Cố Thậm Vi vén lên, vội vàng đưa tay cản gió, nghiêng đầu nhìn về phía nàng vừa rời đi.
Mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng nàng đâu nữa, hắn mới thu ánh mắt về.
“Thì ra Hàn đại nhân lại thích Cố đại nhân của Hoàng Thành tư.”
Phu xe bất ngờ cất tiếng, thấy người Hàn Thời Yến hơi cứng lại, hắn bật cười sang sảng: “Hàn đại nhân yên tâm, tiểu nhân sẽ không bép xép đâu. Có điều, đến tiểu nhân còn nhìn ra được, chắc chẳng ai là không nhìn ra nữa rồi.”
Không! Vẫn còn một người là Cố Thậm Vi không nhận đấy thôi! Hàn Thời Yến âm thầm nghĩ.
“Nếu Quan đại nhân ở suối vàng mà biết được chuyện này, hẳn là sẽ rất vui mừng đấy. Ngài ấy trước đây thường lẩm bẩm, nói tính tình đại nhân lạnh nhạt cố chấp, sợ là đời này sẽ cô độc đến già.”
Nghĩ đến vị Quan ngự sử đại nhân năm xưa, lòng Hàn Thời Yến bỗng ấm lại, cả khí chất quanh người cũng trở nên dịu dàng hơn, nhìn phu xe cũng thấy thuận mắt.
“Chỉ là, vị đại nhân của Hoàng Thành tư đó, hình như lại không có ý định gả cho Hàn đại nhân thì phải…”
Tất cả dịu dàng trên người Hàn Thời Yến trong khoảnh khắc biến mất sạch sẽ.
Hôm nay, Hàn Thời Yến không nên xuất hành.
Hàn đại nhân rụt người vào trong xe ngựa, âm thầm nghĩ, lại không nhịn được bổ sung thêm một câu: Kỵ tiểu nhân.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.