🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cái gọi là tạo hoá trêu ngươi, chính là như vậy ư?

Ai có thể ngờ rằng, Vương Thân về già mới có con, một lòng chỉ mong cứu chữa cho nhi tử Vương Cảnh, chẳng màng thăng quan, chẳng muốn thị phi, chỉ tiện tay ném viên ngọc thủy tiên kia vào trong rương. Ông căn bản chưa từng nghĩ sẽ tra xét gì thêm.

Vậy mà chỉ vì một cái liếc nhìn, liền khiến cả nhà chôn vùi trong tai hoạ.

“Giang thái sư rốt cuộc có tư cách gì mà cho rằng mình là người tốt chứ?”

“Ông ta hại chết bao nhiêu người như vậy.”

Không chỉ là Vương Thân, còn có phụ thân Cố Hữu Niên của nàng thì sao? Ông ấy đến một cái liếc mắt cũng không có, vậy mà vẫn bị đẩy vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Mà nàng khi đó mới mười ba tuổi, cũng vì lòng riêng của kẻ khác, từ đó chẳng còn thấy ánh sáng mặt trời.

Nếu không nhờ Trương Xuân Đình âm thầm che chở, nếu không nhờ từ nhỏ nàng đã luyện võ… có lẽ nàng cũng như Vương Cảnh ngày trước, sống mà chẳng khác gì đã chết.

Cố Thậm Vi nói xong, lại cảm thấy trên đỉnh đầu ấm lên.

Bàn tay thon dài, đốt ngón rõ ràng của Hàn Thời Yến khẽ khàng đặt lên đầu nàng, hắn cứ thế nhìn nàng, bàn tay nhẹ nhàng xoa mấy cái.

Đôi mắt đen trắng phân minh kia, mang theo vài phần xót xa đau đớn, tựa như còn khó chịu hơn cả nàng.

“Chúng ta nhất định sẽ bắt được ông ta.”

Cố Thậm Vi cảm thấy lòng bàn tay tê rần, nàng khẽ nghiêng đầu, né khỏi tay Hàn Thời Yến.

“Đừng xoa đầu ta, đè thấp rồi sẽ chẳng cao lên được nữa đâu!”

Nàng vừa dứt lời thì xe ngựa cũng dừng lại, lập tức nhảy vọt ra ngoài như con thỏ.

Hàn Thời Yến thấy tay mình nhẹ bẫng, thiếu nữ trước mắt chớp mắt đã chạy mất dạng.

Hắn trở bàn tay lại, nghiêm túc nhìn một cái, rồi không nhịn được đưa lên chóp mũi, hương thơm quen thuộc trên người Cố Thậm Vi như thể vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay hắn.

Khoé môi Hàn Thời Yến khẽ cong, không kiềm được mà bật cười.

“Công tử! Chẳng lẽ ngài thật sự phát điên rồi sao! Ai lại đi ngửi tay mình chứ!”

“Có phải đói rồi không? Đói thì phải đi gặm giò heo chứ, sao lại định gặm tay mình! Nếu ngài không kiếm nổi cơm ăn ở Hoàng Thành tư, thì để tiểu nhân đến Phàn lâu bưng về cho ngài!”

Nụ cười trên mặt Hàn Thời Yến thoáng chốc cứng đờ, quay đầu lại thấy Trường Quan với vẻ mặt kinh hoàng.

“Câm miệng! Không nói thì chẳng ai bảo ngươi câm đâu!”

Trường Quan lại ôm đầu r*n r*: “Công tử, đến lời thật mà ngài cũng không chịu nghe nữa, đúng là có vấn đề rồi!”

Hàn Thời Yến trừng mắt lườm gã một cái, giận dỗi nhảy xuống xe ngựa.

Nói không chừng, hắn thật sự sẽ không kiếm nổi bữa cơm ở Hoàng Thành tư…

“Cả mảnh đất của Hoàng Thành tư, e rằng đã bị Hàn ngự sử giẫm nát ba thước rồi ấy chứ!”

Nghe giọng điệu châm chọc quen thuộc của Trương Xuân Đình, Hàn Thời Yến không khỏi thở dài trong lòng, giờ thì hắn chắc chắn rồi, không phải “có thể”, mà là “chắc chắn” chẳng kiếm nổi cơm ăn.

“Ta cùng Cố thân sự đến, là để hỏi về Khang Dụ đại nhân.”

“Khang Dụ à?” Trương Xuân Đình ngẩng đầu từ đống sách thư, đôi mắt xếch đẹp đẽ nheo lại, lặp lại cái tên ấy.

Hắn suy nghĩ một lát, rồi nhìn sang Cố Thậm Vi: “Ngươi muốn di vật của Khang Dụ? Hắn là kẻ cô độc, khi xưa từng ở tại Hoàng Thành tư. Khi ta vào, hắn đã qua đời rồi, ta cũng không biết nhiều về hắn.”

“Di vật của hắn, ta đều cho vào rương, khoá lại cất trong kho. Nếu các ngươi cần…”

Trương Xuân Đình cũng chẳng làm khó nhiều, hắn giơ tay, tiện tay ném chùm chìa khoá cho Cố Thậm Vi.

“Ngươi tự đến kho tìm đi, chắc là ở kho số ba khu Thiên tự. Trên rương có dán tên Khang Dụ. Kho đó lâu lắm rồi không ai vào, lúc vào nhớ che mặt, kẻo hít phải bụi.”

Cố Thậm Vi đưa tay đón lấy chuỗi chìa khoá đồng nặng trịch kia.

Nàng rút ra một chiếc có dán nhãn “Thiên tự số ba”, rồi đem phần còn lại trả lại bên cạnh tay Trương Xuân Đình.

“Sư huynh, một chiếc là đủ rồi. Lỡ như ta không giữ được lòng, lại sinh tâm tham luyến tài vật của Hoàng Thành tư thì sao?”

Trương Xuân Đình nghe vậy, khóe môi mỉm cười, liếc nàng một cái đầy bất đắc dĩ: “Ngươi yêu tiền đến vậy sao? Ngày thường ở chỗ Hàn ngự sử chẳng lẽ chưa từng lấy được một xu nào à? Quan bổng của Ngự Sử đài ít ỏi, cũng chẳng trách được tiểu Hàn keo kiệt.”

Hàn Thời Yến nghe đến đó, ánh mắt khẽ động, liền tháo túi tiền bên hông, không nói một lời mà nhét thẳng vào tay Cố Thậm Vi.

“Ta có rất nhiều tiền, Cố thân sự cứ việc tiêu.”

Trương Xuân Đình liếc mắt nhìn Hàn Thời Yến đầy hàm ý, vươn hai ngón tay, kẹp lấy túi tiền trong tay nàng, đặt lại lên án thư trước mặt Hàn Thời Yến.

Sau đó, hắn tháo túi tiền của chính mình, đặt vào tay Cố Thậm Vi.

“Thưởng cho ngươi. Ngươi lập công đem quốc tỷ trở về.”

Mắt Cố Thậm Vi sáng rực lên trong thoáng chốc: “Thượng cấp có thưởng, ta không dám chối từ. Đây là phần ta nên được!”

Nàng vừa nói, vừa nâng nâng túi tiền trong tay, lập tức buộc lên thắt lưng của mình, còn tiện tay vỗ vỗ mấy cái, rồi đưa túi tiền của Hàn Thời Yến trả lại cho hắn.

“Ta được thưởng rồi, lát nữa sẽ mời Hàn Ngự sử đi uống rượu!”

Sắc mặt Hàn Thời Yến lập tức rạng rỡ như gió xuân, u ám tiêu tan.

Trương Xuân Đình nhìn hai người họ, thở dài lẩm bẩm: “Trẻ con!”

Cố Thậm Vi nghe không rõ, tò mò nghiêng đầu lại gần: “Sư huynh vừa nói gì?”

“Không có gì! Nhân lúc ta đang vui, về chuyện Khang Dụ, còn gì muốn hỏi nữa không?”

“Khang Dụ chết như thế nào vậy?”

Trương Xuân Đình trầm ngâm trong chốc lát, sau cùng vẫn lựa lời nói thật: “Bên ngoài nói là bệnh đột tử mà chết, nhưng thực chất… có lẽ là trúng độc mà chết. Biết việc này không nhiều người. Cũng bởi vì hắn chết quá đột ngột, cho nên không ít người đồn rằng ta là kẻ giết hắn.”

Nói đến đây, trong đầu Trương Xuân Đình loé qua những ngày đầu đặt chân tới Biện Kinh.

Hắn vốn là kẻ chẳng thích than thở, cũng chưa từng kể với ai chuyện nhận tổ quy tông, chuyện bị lạnh nhạt, bị thử thách, rồi cuối cùng phải trải qua bao nhiêu gió tanh mưa máu mới có thể giành được tín nhiệm của hoàng gia, mới có thể kế nhiệm chức vụ Hoàng Thành sứ sau cái chết của Khang Dụ.

“Khi ta vào Hoàng Thành tư, hắn đã chết rồi. Nói thật thì, chúng ta cũng chẳng gặp nhau được mấy lần.”

“Khang Dụ là cô nhi, trong nhà không có người thân thích. Trước khi chết, hắn có mua một toà nhà ở Biện Kinh, nhưng còn chưa kịp vào ở lấy một ngày đã chết. Ngôi nhà ấy đến giờ vẫn để không, giấy tờ nhà đất đều nằm trong rương, ta chưa hề đụng đến.”

“Còn về những chuyện khác, ta cũng không biết nhiều. Nếu các ngươi nhất định muốn tra, có thể đi hỏi mấy vị lão nhân ở Hoàng Thành tư. Trước đó, Kinh Lệ cũng từng nói với ngươi rồi đó.”

Cố Thậm Vi gật đầu, thấy Trương Xuân Đình đang bận rộn xử lý công vụ, cũng không tiện quấy rầy thêm, cùng Hàn Thời Yến vòng ra sau tiểu viện của Trương Xuân Đình.

Kho chứa nằm ngay phía sau, chỉ đi vài bước là tới.

Trước mắt là một dãy cửa gỗ đỏ được xếp thẳng hàng tề chỉnh, Cố Thậm Vi tìm thấy ký hiệu “Thiên tự số ba”, mở cửa kho bước vào.

Bên trong chất đầy các rương hòm lớn nhỏ. Ngay chiếc rương gần cửa nhất, bên trên dán một mảnh giấy trắng, viết rõ ràng hai chữ “Khang Dụ”.

Rương không khoá, Cố Thậm Vi lập tức mở nắp rương, đập vào mắt đầu tiên lại là một chiếc khăn tay.

Trên khăn thêu vài nhánh trúc xanh biếc, phía dưới khóm trúc, có thêu một chữ “Khang” nho nhỏ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.