🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hàn Thời Yến chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, choáng váng, tựa như quanh mình có cả trăm con vịt đang líu ríu kêu lên không ngớt, mà bản thân thì sắp chìm nghỉm xuống đáy ao.

“Phụ thân, mẫu thân, hai người ra ngoài trước đi! Con muốn nghỉ ngơi một lát!”

Hàn phò mã còn đang định truyền dạy bộ một trăm lẻ tám chiêu hầu hạ thê tử, lại bị Trưởng công chúa túm tai, lôi ra ngoài cửa.

Trong phòng lập tức trở nên yên ắng, tiếng mưa rơi tí tách bên mái hiên lại càng thêm rõ rệt.

Tán lá cây quế xanh rợp, che khuất một góc cửa sổ.

Hàn Thời Yến lặng lẽ lắng nghe tiếng mưa, bỗng dưng chẳng còn chút buồn ngủ nào. Hắn khẽ ho mấy tiếng, gắng sức chống tay ngồi dậy trên giường.

Hắn cúi đầu, chăm chú nhìn tay mình.

Bàn tay ấy sạch sẽ trắng trẻo, móng tay được tỉa tót gọn gàng, đầu ngón còn có một lớp chai mỏng, là dấu vết lưu lại sau năm tháng luyện chữ.

Khác hẳn với đôi tay cầm kiếm của Cố Thậm Vi.

Hàn Thời Yến cứ thế ngồi đờ ra hồi lâu, sau đó mới khoác áo, bước xuống giường, đi đến cạnh bàn.

Ngày thường hắn vẫn ở trong tiểu viện riêng của mình, chẳng qua lần này rời Biện Kinh đã quá lâu, lại trải qua chuyện phản loạn của Tề Vương, suýt chút nữa mất mạng, nên mới bị Trưởng công chúa ép buộc về ở lại phủ mấy hôm.

Hàn Thời Yến đưa tay, kéo ra một chiếc hộp gỗ được giấu dưới đống sách vở chất đống.

Chiếc hộp kia trông có phần thô ráp, vẫn còn lưu lại dấu vết đục đẽo, không hề sơn phủ gì, chỉ được quét qua một lớp dầu đồng đơn giản.

Hàn Thời Yến chăm chú nhìn chiếc hộp một lúc rồi mới mở ra.

Bên trong, ở chính giữa là một xấp tranh dày cộp. Tấm đầu tiên hiện ra trước mắt là cảnh Cố Thậm Vi đứng trên chiếc bè trúc do hắn tự tay kết lại, một cành đào hồng nghiêng nghiêng vắt ngang qua, đúng lúc chạm tới bên tai nàng, trông như một đóa hoa cài tóc.

Nàng đứng đó, tươi cười rạng rỡ nhìn hắn.

Đây là bức tranh hắn vẽ sau khi trở về Biện Kinh.

Dưới bức tranh ấy, còn một xấp dày nữa.

Hàn Thời Yến lật từng tờ một: có bức Cố Thậm Vi đang ăn điểm tâm, má phồng phồng như bánh bao; có bức nàng leo lên tường vây ngoài Khai Phong phủ xem náo nhiệt; có cả bức nàng khoác tay hắn chạy như bay trên mái nhà…

Hắn nhớ rất rõ, lúc đó mình hoa mắt chóng mặt đến suýt nôn.

Không hay không biết, vậy mà đã đầy kín cả một hộp, còn dày hơn cả mấy bộ thi thư điển tịch.

Hàn Thời Yến nghĩ đến đó, cầm bút trên bàn, định vẽ cảnh Cố Thậm Vi trong cơn mưa hôm nay. Nhưng mãi đến khi giọt mực ở đầu bút rơi xuống giấy, loang ra một mảng đen, hắn vẫn chẳng thể hạ bút.

Nghĩ đoạn, hắn lại khẽ khàng đặt bút xuống.

Cơn cảm lạnh khiến đầu óc hắn mơ hồ, không nhịn được mở cửa sổ, những hạt mưa ngoài trời theo gió bay vào, rơi thẳng lên mặt, mát lạnh đến mức khiến hắn bừng tỉnh.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong khoảnh khắc mơ hồ, tựa như thấy được một vạt áo đỏ chớp qua sau cây quế.

Màu đỏ ấy rực rỡ như máu, chính là sắc phục phách lối của Hoàng Thành tư.

Hàn Thời Yến lập tức bật dậy, chiếc ghế sau lưng bị hắn va phải ngã đánh “rầm” xuống đất.

Nhưng hắn chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm, trực tiếp trèo qua cửa sổ, vội vã lao về phía sau gốc cây quế. Thế nhưng sau cây lại trống không, đừng nói là vạt áo, đến cả cái màu đỏ kia cũng chẳng còn, như thể chỉ là ảo giác của hắn.

Hàn Thời Yến đưa tay lên, xoa xoa trán, cả người nóng rực như bị lửa đốt, có lẽ là sốt đến mê man rồi.

Hắn nghĩ vậy, quay người muốn quay lại phòng, nhưng mới đi được vài bước, lại bất chợt ngoảnh đầu, lần nữa quay trở lại bên gốc cây quế.

Hàn Thời Yến nghĩ thầm, mím mím môi, rồi khẽ giơ tay lên, so chiều cao trước mặt mình đó là chiều cao của Cố Thậm Vi.

Từ cửa sổ trong phòng có thể thấy vạt áo đỏ, hẳn là đứng ở vị trí này, chiều cao ấy… vậy thì đầu nàng phải ngang tầm chỗ này. Vì có khinh công, cho nên dù trời mưa cũng không để lại dấu chân, nhưng tóc thì lại vướng phải cành quế…

Tìm thấy rồi! Một sợi tóc bị cành cây mắc lại.

Hàn Thời Yến vừa nghĩ, vừa đưa tay hái xuống một sợi tóc dài đen nhánh dính trên cành quế, tóc bị mưa làm ướt, trên sợi còn đọng vài giọt nước trong suốt.

Không phải hắn sốt đến hoa mắt, quả thật khi nãy Cố Thậm Vi đã đứng trong viện của hắn.

Nghĩ đến đó, tay Hàn Thời Yến khẽ run lên khi cầm sợi tóc ấy, khe khẽ bật cười qua kẽ răng.

Đúng là điên thật rồi!

Cố Thậm Vi nấp sau mái nhà, trông thấy hắn đứng đó bật cười, trong lòng chấn động, quay người nằm ngửa trên mái, để mặc mưa rơi lộp bộp xuống mặt.

Nàng không thích đội đấu lạp, cũng chẳng chịu mặc áo tơi.

Trước đó ở đầu phố, hai người cũng dầm mưa, nói dăm ba chuyện vớ vẩn.

Giờ thì một kẻ đứng dưới tán quế dầm mưa, một kẻ nằm trên mái nhà dầm mưa…

Đúng là điên thật rồi!

Lẽ ra nàng không nên đến.

Nàng nghĩ thế, xoay người chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ lại thấy Hàn Thời Yến đột ngột chạy về phía cửa sổ, lập tức lật người trèo vào, cuống quýt gom hết những bức tranh kia cho vào hộp gỗ, cẩn thận đậy nắp lại.

Bàn viết của hắn đặt ngay sát cửa sổ, mưa hắt vào suýt nữa làm ướt cả tranh.

So với dáng vẻ yếu ớt, như nửa người đã bước một chân vào đất lúc trước, lúc này tinh thần Hàn Thời Yến khá hơn nhiều. Tuy quanh mắt vẫn thâm quầng, nhưng ít nhất không còn lờ đờ mơ hồ như vừa rồi.

Hắn cầm lấy cây bút vừa nhúng mực khi nãy, lập tức cúi đầu viết lia lịa trên giấy.

Nét chữ từng nét từng nét rắn rỏi, không hề có lấy một chút ngập ngừng, cứ thế hết tờ này đến tờ khác, viết không ngơi tay.

Mỗi khi viết được một lúc, khóe mắt hắn lại lén liếc về phía cây quế.

Trong viện của Hàn Thời Yến chẳng có gì ngoài một cây quế trơ trọi, cũng chẳng phải chỗ dễ nấp người.

Cố Thậm Vi đứng từ xa nhìn lại, không tiến lại gần.

Mặt Hàn Thời Yến ửng đỏ bất thường, thỉnh thoảng còn ho khan, rõ ràng là bệnh không nhẹ. Vậy mà vẫn ngồi đó vùi đầu viết mãi không thôi, từng trang từng trang dày kín chữ.

Cố Thậm Vi nhìn không rõ, chỉ thấy chi chít những dòng chữ, mỗi tờ giấy đều bị viết kín không chừa chỗ trống.

Đợi đến khi hắn viết xong, lại ho khan mấy tiếng, treo áo khoác lên lưng ghế, rồi chậm rãi nằm lại lên giường, chẳng bao lâu đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Bốn phía lặng ngắt như tờ, hẳn là Trưởng công chúa và phò mã gia đã căn dặn từ trước, cho lui hết bọn hạ nhân.

Cố Thậm Vi nhìn thật lâu, thấy Hàn Thời Yến không có động tĩnh gì, mới đi tới bên cửa sổ, khẽ xoay người nhảy vào.

Hàn Thời Yến nằm yên không nhúc nhích trên giường, trông như đã ngủ say.

Cố Thậm Vi tiến lại gần, đưa tay thử sờ trán hắn, nóng hầm hập đến giật mình.

Nàng vội vàng rụt tay lại, thấy hắn vẫn chưa tỉnh thì khẽ thở dài.

Khi nãy nàng về ngõ Tang Tử, toàn thân ướt sũng, dọa cho Thập Lý giật mình không nhẹ, nấu cho nàng một bát to canh gừng, lại dùng ngải thảo nấu nước cho nàng ngâm mình, vừa lải nhải vừa dặn dò bao nhiêu điều phòng cảm lạnh.

Nàng nghe mãi, lại bất chợt nghĩ tới Hàn Thời Yến.

Tới khi sực tỉnh, đã đứng trước cổng Hàn phủ.

Nàng có nội lực hộ thân, còn Hàn Thời Yến thì quả nhiên đã phát bệnh.

Cố Thậm Vi đứng bên giường, lặng lẽ nhìn người trước mặt, khi hắn ngủ hoàn toàn không còn khí thế sắc bén tranh biện cùng trăm quan trên triều đình hay công đường, mà trái lại, lại trông ngoan ngoãn yếu ớt.

Vì đang bệnh nên tóc xõa xuống, vẫn còn đọng những giọt mưa chưa kịp lau khô.

Môi hắn vì sốt mà đỏ hơn thường ngày, vẻ lạnh lùng bỗng nhuốm thêm vài phần diễm lệ.

Trông chẳng khác nào bánh hoa đào ngào đầy mật, đẹp đến mê người…

Mà nàng thì lại rất thích món điểm tâm đó của Hàn Xuân lâu.

Tên này đến cả khi ngủ cũng biết dùng mỹ nhân kế, đến cả tư thế nằm cũng như đã tính toán kỹ, bài trí vừa khéo y như đúng sở thích của nàng vậy…

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.