Trời đất như quay cuồng, mặt trời, mặt trăng cùng núi non, sông hồ như bị ai đó dịch chuyển, không gian thoáng chốc thay hình đổi dạng.
Trong tháp Trấn Yêu, Dương Cẩm Tú cảm thấy dường như tất cả mọi thứ xung quanh bị một đôi bàn tay vô hình nào đó lật úp, ảnh ngược của từng người, từng người vụt qua.
Bàn gỗ lao đến, xoay tròn một trăm tám mươi độ.
Thế nhưng ngọn đèn cầy trêи bàn dường như bị thứ gì đó dán chặt, không hề di động.
Cảm giác choáng váng ập đến, cô lảo đảo, ôm lấy đầu, muốn ổn định lại thân thể.
Hình ảnh lão tăng ngồi ở phía đối diện bắt đầu trở nên mơ hồ, biến mất từng chút một trước mắt cô.
Cảm giác này…
Giống như động đất.
Nhưng lại không rung động dữ dội như động đất.
Không được!
Cô không thể ngã xuống.
Vu Kiệt vẫn còn ở bên ngoài chờ cô.
Thế giới ngoài kia vẫn còn người thân của cô, còn bạn bè của cô, cô còn muốn cùng Vu Kiệt dắt tay nhau vào lễ đường, cùng nhau sinh một đứa bé mập mạp, kháu khỉnh.
Cô không thể ngã xuống ở đây.
Niềm tin mạnh mẽ hóa thành từng tiếng reo hò từ sâu trong tim, không ngừng trào dâng, vang vọng trong đầu cô.
Kế đó…
Dương Cẩm Tú mở to mắt.
Nhưng vừa mở mắt, cảnh tượng đập vào mắt lại khiến cô sững sờ, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Đây… đây là chuyện gì?”
Mày Dương Cẩm Tú nhíu chặt, vội cúi đầu nhìn xuống hai tay mình: “Mình… mình ra rồi?”
Xung quanh toàn là cây cối, có điều, hiện tại, bầu trời xám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-lang-vuong/1366839/chuong-608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.