Liễu Tịch Nhược thấy ánh mắt của Mục Kỳ, lại rũ mắt xuống nhìn khăn che mặt của mình, trong lòng cũng hiểu rõ một chút, cố gắng không hờn giận quay mặt đi, hai má lại hơi ửng hồng.
“Bản vương đương nhiên nhớ rõ, nhưng Bản vương còn nhớ phần đáp lễ này phải làm trên giường ngủ, chẳng lẽ ái phí đang muốn ám chỉ Bản vương, muốn nghỉ ngơi?” Vẻ mặt Mục Kỳ có chút khiêu khích, còn chỉ vào giường đỏ thẫm vài lần.
“Thật sự là không thể tưởng được, đường đường Vương gia cũng lại như vậy...” Thân sắc Liễu Tịch Nhược nhăn lại, giọng điệu ngưng lại, như đang suy nghĩ điều gì đó cho thỏa đáng. Nhưng Mục Kỳ lại mở miệng trước, “Như thế nào? Trong đêm động phong hoa chúc, hôn tân nương của mình cũng không được sao?”
Liễu Tịch Nhược nghẹn lời, lúc lâu sau mới nhấc mi, liếc Mục Kỳ một cái, nói: “Cho phép? Vương gia dựa vào đâu mà cho phép đây? Hay là đi hỏi phụ Hoàng ngươi...”
Mục Kỳ sững sờ, ý cười trên mặt liền biến mất, chỉ còn lại thống khổ và lạnh lẽo.
“Hay là hỏi mẫu thân người một chút...”
Mục Kỳ lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đỏ lên tràn đầy băng hận.
“Thường phi nương nương.”
Liễu Tịch Nhược nói một câu, như một trận kinh lôi muốn nổ tung bên tai của Mục Kỳ, con ngươi của hắn đã trần ngập màu đỏ, ánh mặt hận ý liền đánh úp tới Liễu Tịch Nhược.
Liễu Tịch Nhược nhìn kỹ phản ứng của Mục Kỳ, thực sự nàng đoán không sai, chỉ là không ngờ, địa vị của nàng trong lòng hắn lại nặng đến như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-luoi-phi-khuynh-thanh/442176/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.