Kiều Linh Nhi ở trong phòng tân hôn đã sớm đói bụng đến mức trước ngực dán sau lưng, bao nhiều lần nàng muốn vén khăn hỉ trên đầu mình lên, tìm một vài món lấp đầy bụng mình, thế nhưng Ngưng Hương cùng Lam Phong đều là người thẳng thắn nghiêm túc, tư tưởng thâm căn cố đế, không chịu nhượng bộ chút nào.
Kỳ thực nàng hoàn toàn có thể không để ý tới hai người Ngưng Hương và Lam Phong, nhưng nàng biết hiện tại bản thân ở trên vị trí này, có bao nhiêu ánh mắt đứng ở ngoài cửa nhìn chằm chằm, bất kỳ nhược điểm nào cũng không thể để rơi vào trong ánh mắt thăm dò ở bên ngoài.
Rốt cuộc, sau khi chờ đợi thật lâu, trời tối đen, bên trong gian phòng thêm đèn. Bên ngoài, cũng truyền đến tiếng bước chân.
“Két” một tiếng, cánh cửa gỗ lim bị đẩy ra, trong lòng Ngưng Hương cùng Lam Phong không khỏi cả kinh, khi nhìn thấy nam tử một thân hồng bào kia, trong nháy mắt, tim của các nàng đột nhiên ngừng đập.
Khuôn mặt Tông Chính Dập rất đẹp, không có sự lười biếng cùng cao ngạo như có như không ở giữa chân mày giống Phong Khinh, trên người hắn chỉ có khí chất ôn hòa của trích tiên hoàn chỉnh sẵn có.
Nếu nói Phong Khinh là vàng tản ra tia sáng chói mắt, thì Tông Chính Dập chính là bảo thạch giấu ở dưới tuyết, tuy thu lại hào quang vào trong, nhưng nếu gạt tuyết ra, nhìn thấy chính là bảo thạch thuần khiết nhất.
“Cô gia!” Sau khi Ngưng Hương và Lam Phong nhất thời ngốc lăng trở lại bình thường, trên mặt hiện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-phu-nhan/2150132/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.