Chương 60: Rơi Xuống
Trong khoảnh khắc ấy, vô vàn hình ảnh hỗn loạn lướt qua tâm trí tôi. Hai mươi hai năm cuộc đời rối bời chẳng theo trình tự nào, ùa về như thác lũ. Nào là mẹ tôi, Kỳ Kỳ, Tống Trường Quân, Thẩm Bạch Ngô, Tử Khấu rồi Cơ Ngọc…
Ngoài những người đã bỏ rơi tôi, những người tôi đã bỏ rơi, những người đã chết, những người sẽ không bao giờ gặp lại nữa, vậy mà cuối cùng chỉ còn lại Cơ Ngọc.
Chỉ có Cơ Ngọc.
Tôi quay đầu nhìn Tân Nhiên, nàng đang bám vào cành cây cách đó không xa, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm cận kề. Thấy tôi nhìn, dù trong lòng vẫn còn sợ hãi, nàng vẫn cố gắng gượng cười, khẽ nói: “Chuyện này đúng là nghẹt thở thật đó.”
Tôi im lặng một thoáng rồi mỉm cười hỏi: “Phu nhân, nếu thoát khỏi kiếp nạn này, phu nhân muốn làm gì nhất?”
Tân Nhiên ngẩn người rồi dần thả lỏng, dường như đang tưởng tượng đến một viễn cảnh tươi đẹp nào đó. Cánh tay gầy guộc của nàng ôm lấy cành cây, đầu tựa vào chạc cây khẽ cười: “Đương nhiên là ôm thật chặt Dung Dung của ta, hôn con bé thật nhiều… Chắc cũng phải tìm biểu ca tính sổ, xem cái trò thuyết khách của hắn đã gây ra họa gì cho ta đây này.”
Nàng vừa nói vừa bật cười, có vẻ thấy thật thú vị. Dù miệng nói muốn tìm Cơ Ngọc tính sổ nhưng trong lời nói chẳng hề có chút oán giận nào. Tân Nhiên quả nhiên vẫn luôn tin tưởng và ủng hộ Cơ Ngọc, ngay cả với tôi, một tỳ nữ của hắn, nàng cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sac-thai-le-thanh-nhien/1800467/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.