🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 60: Rơi Xuống

Trong khoảnh khắc ấy, vô vàn hình ảnh hỗn loạn lướt qua tâm trí tôi. Hai mươi hai năm cuộc đời rối bời chẳng theo trình tự nào, ùa về như thác lũ. Nào là mẹ tôi, Kỳ Kỳ, Tống Trường Quân, Thẩm Bạch Ngô, Tử Khấu rồi Cơ Ngọc…

Ngoài những người đã bỏ rơi tôi, những người tôi đã bỏ rơi, những người đã chết, những người sẽ không bao giờ gặp lại nữa, vậy mà cuối cùng chỉ còn lại Cơ Ngọc.

Chỉ có Cơ Ngọc.

Tôi quay đầu nhìn Tân Nhiên, nàng đang bám vào cành cây cách đó không xa, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm cận kề. Thấy tôi nhìn, dù trong lòng vẫn còn sợ hãi, nàng vẫn cố gắng gượng cười, khẽ nói: “Chuyện này đúng là nghẹt thở thật đó.”

Tôi im lặng một thoáng rồi mỉm cười hỏi: “Phu nhân, nếu thoát khỏi kiếp nạn này, phu nhân muốn làm gì nhất?”

Tân Nhiên ngẩn người rồi dần thả lỏng, dường như đang tưởng tượng đến một viễn cảnh tươi đẹp nào đó. Cánh tay gầy guộc của nàng ôm lấy cành cây, đầu tựa vào chạc cây khẽ cười: “Đương nhiên là ôm thật chặt Dung Dung của ta, hôn con bé thật nhiều… Chắc cũng phải tìm biểu ca tính sổ, xem cái trò thuyết khách của hắn đã gây ra họa gì cho ta đây này.”

Nàng vừa nói vừa bật cười, có vẻ thấy thật thú vị. Dù miệng nói muốn tìm Cơ Ngọc tính sổ nhưng trong lời nói chẳng hề có chút oán giận nào. Tân Nhiên quả nhiên vẫn luôn tin tưởng và ủng hộ Cơ Ngọc, ngay cả với tôi, một tỳ nữ của hắn, nàng cũng hết mực tin tưởng, trên đường đi tôi nói gì nàng đều nghe theo.

Tân Nhiên vẫn không hề hay biết thân cây đã nứt. Trong người tôi vẫn còn giấu dao găm, nếu giờ dụ nàng lại gần rồi đẩy xuống, chắc chắn sẽ thành công. Chỉ cần nàng ngã xuống, cây tùng này sẽ đủ sức chịu đựng trọng lượng của một mình tôi. Để có được tung tích của Tân Nhiên, người của cả Vệ quốc lẫn Ngô quốc chắc chắn sẽ cứu tôi.

Xem ra, nếu tôi làm vậy hẳn là sẽ không có sơ hở nào.

Nhưng nếu tôi được an toàn thì tôi muốn làm gì đây?

Tôi suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu, bật cười, vẫy tay gọi Tân Nhiên: “Phu nhân, lại đây.”

Nàng chẳng chút nghi ngờ, cẩn trọng từng chút một trườn về phía tôi. Tôi nhìn nàng tiến lại gần, vừa nói: “Phu nhân, ta có vài chuyện muốn nói với phu nhân.”

“Ừm?”

“Sau khi Cơ Ngọc trúng độc ở Yến quốc đã thay Yến thế tử thử độc suốt hai năm trời, cuộc sống vô cùng khổ sở, tay hắn cũng vì thế mà bị thương. Thật ra hắn không thể cầm kiếm được nữa, đàn cũng chẳng còn gảy hay. Phu nhân bảo hắn vẽ chân dung cho ta, mỗi ngày hắn chỉ vẽ một canh giờ, không phải vì bận rộn mà là vì hắn chỉ có thể gắng gượng được chừng đó thời gian thôi. Sau khi đoạn tuyệt với Cố Linh, Thẩm Bạch Ngô từng là người bạn thân thiết nhất của hắn. À… hắn còn rất sợ bóng tối, hắn không thích uống rượu, ghét cay ghét đắng lũ say xỉn. Thật ra hắn thường xuyên gặp ác mộng, mỗi lần gặp ác mộng là mấy ngày mất ngủ để cố xua đi.” Tôi trút ra hết những gì mình có thể nhớ, nghĩ đến đâu nói đến đó, đến đây thì trong đầu trống rỗng, không còn gì để nói nữa.

Ngẫm lại, những điều này chẳng phải vốn dĩ trên đời chỉ có tôi và Cố Linh biết hay sao?

Tân Nhiên vừa nghi hoặc, vừa kinh ngạc nhìn tôi. Nàng đã trườn đến sát bên cạnh tôi, chỉ cần tôi vươn tay ra là có thể đẩy nàng xuống vực hoặc đơn giản là rút dao găm kết liễu nàng.

Dù sao thì giữa hai người chúng tôi, chỉ có một người được sống. Tôi – một kẻ tham sống sợ chết cứu nàng đến bước đường này cũng coi như hết lòng hết dạ rồi.

Tôi nhìn nàng vài giây, bỗng dưng thấy buồn cười, một nỗi bi ai tuyệt vọng dần lan tỏa trong tim. Tôi vỗ nhẹ lên bờ vai áo đã rách tả tơi của nàng, khẽ nói: “Sau này phu nhân cũng biết những điều này rồi, xin đừng để hắn cứ mãi gồng mình gánh vác mọi thứ.”

Tân Nhiên nắm chặt tay tôi, hoảng hốt hỏi: “A Chỉ, cô sao vậy?”

Tôi chỉ vào vết nứt đang lan rộng trên thân cây, Tân Nhiên theo ngón tay tôi nhìn sang, sắc mặt nàng chợt biến đổi, hoảng hốt nhìn tôi hỏi: “Cái… cái này phải làm sao?”

Phải làm sao ư? Chỉ cần một người nhảy xuống là được rồi.

Nàng còn có Dung Dung đang chờ, dân Vệ quốc kính yêu nàng, những điều này chẳng liên quan gì đến tôi cả nhưng nghĩ kỹ thì dường như chẳng có ai chờ tôi trở về cả.

Cơ Ngọc ư? Với hắn, nàng ấy quan trọng hơn nhỉ. Giống như nàng nói, những mối quan hệ thân thiết của hắn luôn chẳng có kết cục tốt đẹp, bao năm qua hắn cứ hết lần này đến lần khác mất đi những người quan trọng. Năm tháng trôi qua hắn càng trở nên tuyệt vọng và phẫn hận, nàng ấy hẳn là người thân cuối cùng còn ở bên hắn.

Sao hắn có thể mất nàng ấy thêm lần nữa?

Tân Nhiên mở to mắt nhìn tôi, tôi bình tĩnh nói: “Dù là người Ngô hay người Vệ, nếu có người đến cứu phu nhân thì người cứ đi theo họ, tạm thời họ sẽ không giết người đâu. À, giúp ta nhắn lại với Cơ Ngọc một câu…”

Nàng đột ngột nắm chặt tay tôi: “A Chỉ… cô…”

“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, hữu duyên vô phận đối diện bất tương phùng. Gặp gỡ chàng, vạn phần vinh hạnh, chỉ là thứ lỗi cho ta… xin phép đi trước.”

Có lẽ là lòng tự trọng cuối cùng trỗi dậy, tôi vẫn không nói ra chữ “thích” nhưng kết cục này cũng không tệ.

Nghĩ vậy, tôi mỉm cười cúi đầu hành lễ với Tân Nhiên rồi đẩy nàng ra, xoay người nhảy khỏi cây.

Vừa hẫng chân, cánh tay chợt nhói đau, tôi ngước mắt nhìn lên, Tân Nhiên đang túm chặt lấy tay tôi, ngón tay gầy guộc của nàng nắm chặt đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch. Nàng hoảng loạn nói không được, tôi còn chưa kịp nói gì thì lại nghe thấy tiếng cây nứt vỡ vọng lại, thân cây rung lên khiến Tân Nhiên rụt người lại.

Tôi thừa cơ hội này mà giật tay nàng ra.

Cô nương này, tôi không muốn nàng cùng tôi chết vô ích.

Cây tùng và Tân Nhiên nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt tôi, chỉ còn lại mây mù và gió, gió rít gào như xé toạc thân thể, cảm giác thật tự do.

Sao tôi lại thành ra thế này?

Rõ ràng tôi nghèo rớt mồng tơi, hơn hai mươi năm qua thứ duy nhất tôi có chỉ là mạng sống này, vậy mà chàng lại muốn cướp đi cả thứ ít ỏi này của tôi.

Tôi chỉ là không nỡ thôi.

Chỉ khi ở trước mặt Tân Nhiên và Dung Dung, chàng mới có thể mỉm cười thật lòng, chàng sẽ không tính toán với Tân Nhiên, trước mặt nàng ấy – chàng là A Yêu.

Tân Nhiên vô cùng trân quý với chàng, tôi không nỡ để chàng mất đi người trân quý như vậy nữa.

Tôi vậy mà lại cam tâm tình nguyện chết vì điều đó.

Sao tôi lại, sao tôi lại thích Cơ Ngọc đến vậy?

Mẫu thân ơi, thật là đáng sợ, con vậy mà lại yêu một người hơn cả sinh mạng của mình.

Trong bóng tối vô tận và tiếng gió rít gào, tôi bật cười, tiếng cười nghẹn ngào thành tiếng khóc. Thấy không, tôi luôn thua chàng, kết cục này cũng đã được định trước.

Kết cục này cũng tốt đẹp đấy chứ.

Giá mà tôi có thể biết được chàng sẽ cảm thấy thế nào khi nghe tin tôi chết thì còn gì bằng.

Giữa chốn hỗn độn, tôi dường như trải qua một khoảng thời gian vô định. Tiếng gió và cảm giác mất trọng lực cùng nhau tan biến, cả người nhẹ bẫng như hòa tan vào biển cả, tựa đứa bé nằm trong lòng mẹ. Thế giới khẽ rung lên vài nhịp rồi đột ngột bừng sáng.

Tôi ngơ ngác nhìn mình đứng trước cổng đại sảnh phủ Thanh Ninh Quân, đối diện là khu vườn quen thuộc ngập tràn cây xanh. Một tiểu tư hớt hả chạy từ cổng vào, lướt qua người tôi như không khí, lao thẳng vào sảnh hô lớn: “Tìm được phu nhân rồi! Phu nhân đã về rồi!”

Tôi kinh ngạc quay người lại thấy Cơ Ngọc đứng trong nhà lớn, hắn mặc bộ y phục màu xanh tuyết, dáng người cao ngất, sạch sẽ tao nhã như thường ngày, đôi mắt phượng màu hổ phách như tranh vẽ cũng vẫn như trước, chỉ là sắc mặt không tốt.

Nghe tin, vẻ mặt u ám của hắn dịu đi, hắn thở dài một hơi, mân mê ngón tay hỏi: “Có bị thương không?”

Tiểu tư đáp: “Người đưa tin nói phu nhân chỉ bị chút thương ngoài da thôi ạ.”

Hóa ra cuối cùng Tân Nhiên đã gặp được người của Vệ quốc trước, Ngô quốc đành tay trắng ra về.

Nhưng rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Tôi nhìn cảnh tượng khó tin này, Cơ Ngọc ở trong nhà lớn, tiểu tư, Hạ Uyển, Nam Tố, Mặc Tiêu và tất cả người hầu, dường như không ai nhìn thấy tôi cả. Tôi đưa tay chạm vào Hạ Uyển nhưng lại xuyên qua cơ thể nàng.

Đây là cái gì vậy? Chẳng lẽ tôi đã biến thành hồn ma rồi sao?

Tôi đang vô cùng khó hiểu đi đi lại lại trong nhà lớn, chợt nghe Cơ Ngọc hỏi: “Vậy cô nương đi cùng Tân phu nhân đâu? Nàng ấy có bị thương không?”

Tôi nhìn về phía Cơ Ngọc, đôi mắt màu nhạt của hắn thoáng hiện lên vẻ lo lắng khó nhận ra, các ngón tay vẫn mân mê không ngừng.

Tiểu tư có vẻ hơi bối rối, gãi gãi đầu rồi ngẩng lên đáp: “Nghe nói chỉ cứu được một mình phu nhân thôi, không có cô nương nào khác ạ.”

Nghe câu trả lời, Cơ Ngọc khựng lại, dường như không ngờ tới. Hắn ngẩn người một thoáng rồi ánh mắt chợt trở nên sắc bén. Cơ Ngọc không hỏi thêm gì nữa, chỉ bảo tiểu tư chuẩn bị ngựa. Khi ngựa được dắt đến, hắn lập tức xoay người lên ngựa, phi thẳng ra cửa thành mà không hề ngoái đầu lại, Hạ Uyển, Nam Tố, Mặc Tiêu cũng chẳng ai được đi theo. Hắn một mình hành động như vậy thật quá mạo hiểm, nhỡ đâu người Ngô vẫn còn lăm le bắt hắn, huống chi phụ thân hắn vẫn còn ở đây.

Tôi nghĩ vậy nhưng lại như bị một sức mạnh nào đó kéo đi rồi lơ lửng bên cạnh hắn không xa, từ trên cao nhìn xuống hắn thúc ngựa phi nhanh.

Tôi ngơ ngác một lúc mới chậm rãi nhận ra rằng hình như mình đã bị kẹt bên cạnh hắn rồi.

Chẳng lẽ thần linh ở chùa Tế Nguyên thật sự linh thiêng, ngay cả khi đã chết cũng muốn hoàn thành tâm nguyện của tôi, để linh hồn tôi đến xem Cơ Ngọc sẽ phản ứng thế nào khi biết tin tôi chết sao?

Tôi có chút dở khóc dở cười nhưng trong lòng cũng cảm thấy bất an. Nhìn vạt áo Cơ Ngọc bay phần phật như một dải cầu vồng tím lướt qua đường phố, một mạch chạy đến ngoài cổng thành, ở đó hắn gặp được đội quân cấm vệ của Vệ quốc. Hắn nhanh nhẹn xuống ngựa, vị thống lĩnh cấm vệ kia vừa nhìn đã biết là người quen của Cơ Ngọc, có chút kinh ngạc hành lễ: “Công tử sao lại vội vàng ra đây vậy?”

Cơ Ngọc nhíu chặt mày, giọng nói trầm xuống đáng sợ: “Tân phu nhân đâu?”

“Đang nghỉ ngơi trong xe ngựa ạ.” Thống lĩnh đáp.

Cơ Ngọc đi thẳng đến bên chiếc xe ngựa kia, gọi: “Tân Nhiên!”

Tấm rèm xe liền được vén lên, Tân Nhiên mình đầy bụi đất, bộ dạng chật vật từ sau rèm thò đầu ra nhìn Cơ Ngọc, dùng giọng điệu vô cùng mệt mỏi đáp lời: “Biểu ca.”

“A Chỉ đâu?” Cơ Ngọc lạnh lùng hỏi, bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt đến trắng bệch, cả người căng thẳng như dây cung.

Nghe thấy tên tôi, ánh mắt Tân Nhiên thoáng dao động rồi vành mắt đỏ hoe ngấn lệ. Nàng ôm miệng bật khóc, vẻ bi thương tràn ngập khuôn mặt.

“A Chỉ nàng… nàng rơi xuống vực rồi… bọn họ vẫn đang tìm… thi thể.”

Cơ Ngọc sững sờ.

Đôi mắt màu nhạt tuyệt đẹp của hắn mở to, ánh mắt thoáng chốc trở nên trống rỗng như bầu trời quang đãng. Tôi đứng ngay bên cạnh hắn, nhìn cả người hắn cứng đờ trong trạng thái căng thẳng, đôi mắt run rẩy, đến thở cũng khó khăn.

Tôi chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ.

Nhưng chỉ một thoáng sau, hắn nghiến răng lắc đầu, dường như không thể tin dù chỉ một ly một tấc, quả quyết nói: “Không thể nào… nàng sống sót được, sao nàng có thể chết? Nàng vốn quý trọng sinh mạng nhất, chỉ cần còn một tia hy vọng sống nàng tuyệt đối sẽ không nhường cho ai khác.”

Hắn vừa nói, vừa như đang tự thuyết phục chính mình.

Hắn không chịu tin tôi đã chết.

Nhưng linh hồn tôi giờ đây đã đứng ngay bên cạnh hắn, chỉ là hắn không nhìn thấy tôi mà thôi.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tôi nghĩ bụng hay là đừng để Cửu Cửu treo mình trên cây hai ngày nữa, cho nàng rớt xuống luôn đi vậy (cười đểu)

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.