Đây là một bộ đồ cực kỳ phù hợp với ham muốn cá nhân.
Váy được may bằng vải ren và vải organza, gần như trong suốt, mặc thế nào cũng lộ.
Thiết kế này hoàn toàn khác với thiết kế áo ngủ thông thường.
Lúc ở cửa hàng tình thú, Giang Vãn Lê không chú ý cô ấy mua gì, không biết Minh Trà nhân dịp cô không chú ý mua bộ váy này lúc nào.
Hiện tại đối mặt với câu hỏi không đứng đắn của người đàn ông, Giang Vãn Lê cực kỳ xấu hổ, giống như mình đã mặc bộ váy đó vào người rồi.
Anh ý vị sâu xa nhìn chằm chằm, cô lắc đầu như trống bỏi: “Đêm nay không mặc.”
“Vậy.” Bùi Thầm dừng lại: “Khi nào mặc?”
“…”
Không bao giờ mặc hết!
Bảo cô mặc cái váy này còn không bằng bảo cô xem lại Cừu vui vẻ và sói xám.
“Cái váy này.” Giang Vãn Lê không nói mình thẹn thùng, giọng rất nhỏ nói khuyết điểm của cái váy: “Lộ nhiều quá, rất lạnh.”
“Bây giờ là mùa hè.”
“Vậy cũng lạnh.” Cô cho mình bậc thang xuống: “Nếu nhỡ bị cảm mạo…”
Vậy sẽ rất khó chịu.
Tuy tỉ lệ cảm mạo vào mùa hè là rất nhỏ.
Nhưng tỉ lệ cô mặc chiếc váy này bây giờ cũng rất nhỏ.
Bùi Thầm nhượng bộ, không nhắc lại đề nghị của bản thân.
Mà Giang Vãn Lê dùng tốc độ nhanh nhất cầm lấy cái hộ, sau đó vứt ra đất, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của chiếc váy đó.
Nhưng mà động tác này càng khiến Bùi Thầm chú ý hơn, nói một cách khoa trương: “Em định vứt nó sao?”
“Hả?”
“Nếu vứt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung-hon/2655150/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.