Vấn Thủy vừa mới triệu tập, gần như toàn bộ thú tộc đã chạy tới nơi. Lần này tâm ma làm loạn, Nguyệt Cừ không thấy đâu, Nguyệt Trì điên cuồng tàn sát môn nhân đệ tử Cửu Thượng Cung. Trảm Phong của Thượng Dương Tông cũng đã mất tích. Môn nhân đệ tử của hắn vây quanh một Cửu Thượng Cung ma hóa, cũng đã tử thương không ít.
Nhưng mà Vạn Thú Cốc thì vẫn có thể nói là tương đối bình tĩnh. Ngoài vài con thú có cảm giác hơi phiền muộn, đa phần đều không khác với ngày thường là mấy. Dù sao Vạn Thú Cốc cũng có trái sữa và cỏ nuôi súc vật của riêng mình, hiện tại giữa trời và đất còn có linh khí, chúng nó có ăn có uống, chẳng phải sầu lo gì cả.
Đối với chiến tranh của những tu sĩ ngoài kia, ma cũng được mà người cũng thế, chúng nó không hề có ý định chõ mũi vào. Tham gia làm gì cơ chứ? Dù sao yêu ma bây giờ cũng không bắt giết chúng nó. Đây là thiên tính của loài thú, ánh mắt thiển cận, chỉ cần không thấy có nguy cơ gì trực tiếp uy hiếp đến mình thì liền mặc kệ tranh đoạt giết chóc bên ngoài.
Vấn Thủy đứng trên đài cao của Vạn Thú Cốc, dưới đài có tới mấy ngàn con thú. Nàng quét mắt nhìn qua thú tộc dưới kia, lên tiếng: “Ta biết trong số các ngươi có không ít kẻ đã từng đổi qua vô số chủ nhân. Tọa kỵ là sắt là thép, chủ nhân chỉ là nước chảy bèo trôi, từ trước tới nay đây vẫn luôn là pháp tắc tất cả chúng ta thờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung-nhat-do-quan-hoa/1638006/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.