Tay Cố Cơ Uyển vô thức đặt lên lưng anh.
Ban đầu cô định đẩy anh ra, nhưng không ngờ động tác này trông giống như cô đang dụ dỗ anh hãy tiếp xúc thân mật với cơ thể mình.
Cô có cảm giác như vừa ăn phải hoàng liên, đắng vô cùng nhưng không biết kêu cùng ai, ngay lúc này cũng không nghĩ ra được lời nào để phản bác.
Người ta đã nói không có quan hệ gì với cô, giờ anh chỉ đang đòi nợ thôi.
Cô còn có thể nói gì được?
Mộ Tu Kiệt cụp mắt nhìn tư thế của hai người, trong mắt hiện lên ý cười, nhưng cẩn thận không để cô nhìn ra.
Hình như mấy người trên bãi biển ngoài kia đang đi tìm về phía này.
Cố Cơ Uyển hơi căng thẳng, nếu để người khác nhìn thấy tư thế lúc này của hai người, cô sẽ thật sự bị bại lộ.
Mộ Tu Kiệt lại sáp tới, ôm chặt cô.
Anh ôm chặt đến mức tay cô không thể cử động được.
Anh vô thức siết chặt tay, còn Cố Cơ Uyển thì nhất thời mặt đỏ tim đập, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Cô giơ tay trái lên theo bản năng, nhưng bị anh nắm lấy đè xuống bên người.
“Suyt!” Đôi môi mỏng của Mộ Tu Kiệt sáp lại gần tai cô, rồi nói nhỏ: “Chúng ta sẽ bị bại lộ đó.”
Cố Cơ Uyển cúi đầu nhìn cơ thể mình, cô hoàn toàn không nhìn thấy rõ tình huống bên trên..
Nhưng cô không cần nhìn cũng biết tình huống hiện tại của mình thế nào.
Mấy người đó vẫn đi về phía này, cả người cô kéo căng đến mức cứng đờ, cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/263270/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.