Tắm rửa xong và leo lên giường nằm rồi nhưng Cố Cơ Uyển vẫn còn thấy bâng khuâng.
Sao cô lại nghi ngờ mẹ và bà cụ có quan hệ huyết thống chứ?
Tuy nhiên, những lời nói dang dở của bà cụ luôn khiến cô cảm thấy mỗi quan hệ giữa mẹ và bà cụ rất thân thiết.
Khi ấy chẳng phải bà cụ từng nói rồi sao? Mẹ của con là… Của bà.
Đáng tiếc lời còn chưa nói xong thì bà đã qua đời.
Nếu mẹ đúng thật là con gái của bà thì cô chính là cháu ngoại của bà rồi.
Tất cả mọi chuyện dường như đã trở nên có logic hơn.
Tại sao bà cụ lại thương cô, tại sao lại cứ khăng khăng bắt cô phải đính hôn với cậu cả Mộ, người ưu tú nhất trong mắt bà, vì sao lại muôn cậu cả Mộ phải chăm sóc cô cả đời…
Chẳng lẽ cô thật sự là cháu ngoại của bà sao?
Bỗng nhiên chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là điện thoại của Đàm Kiệt, Cố Cơ Uyển lập tức bắt máy.
“Sao rồi?” Cô lộ rõ sự kích động, ngay cả hơi thở cũng rối loạn.
Đàm Kiệt ở đầu dây bên kia liền nói: “Tớ không cách nào lấy được DNA của mẹ cậu nhưng khi xâm nhập vào mạng lưới máy tính của bệnh viện nơi bà cụ nằm thì tớ thấy còn có mấy mẫu mô của bà ấy ở đó”
“Ý của cậu là?”
“Mẹ cậu đã mất nhiều năm rồi, muốn động vào cơ thể bà ấy rất khó nhưng chúng ta có thể lấy mẫu từ chính cậu”
Cố Cơ Uyển hơi sửng sốt, lúc này cô vẫn chưa hoàn hồn. “Cậu muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/263280/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.