“Anh cả.” Mộ Bác Văn bước vào phòng, Giang Nam đi theo sau anh ta, không lên tiếng.
Mộ Tu Kiệt quay đầu nhìn lại hai người, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Giang Nam.
“Đừng nhìn tôi như thế, bây giờ tôi cũng đang bực bội như anh thôi.”
Giang Nam bước vào, ngồi xuống sô pha.
Rõ ràng là có cảm giác kiệt sức, hoàn toàn không phải đang nói đùa.
“Tất cả những người phái đi đều là người của cậu hai Giang sao?” Lâm Duệ rót một tách trà cho hai người họ.
Giang Nam hừ một tiếng, phản bác: “Có người đã không muốn tìm, vậy tôi cũng chỉ có thể tự thân xuất mã, tôi sợ nhỡ Cố Cơ Uyển xảy ra chuyện gì, sau này sẽ có người hận bản thân đến chết.”
“Dựa vào tình bạn của anh với cô ấy, tìm người làm gì cần nhiều lý do đến vậy.”
Mộ Tu Kiệt hiện tại đang rất khó chịu và ức chế, Giang Nam lại chọt miệng anh như vậy, anh có thể nhịn không động thủ đã là rất đáng nể rồi.
Mộ Bác Văn nghe thấy hai bên nồng nặc mùi thuốc súng, có mấy lời không nói không được.
“Anh à, anh hiểu lầm Giang Nam và Cố Cơ Uyển rồi.”
Anh ta mím môi dưới, siết chặt lòng bàn tay: “Xin lỗi, mọi chuyện là lỗi của em.”
.. Mộ Bác Văn vốn nghĩ rằng chỉ cần Cố Cơ Uyển rời khỏi anh cả, anh cả của anh có thể sống tốt.
Sẽ không có ai có thể đe dọa anh ta, cũng sẽ không có ai trở thành điểm yếu chết người của anh ta.
Nhưng anh ta đã bỏ qua một điểm, có lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/712570/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.