“Không phải, sao cháu có thể cảm thấy điều kiện của anh Tĩnh Viễn không tốt chứ?”
Cố Cơ Uyển vội vàng giải thích.
Với điều kiện của Cố Tĩnh Viễn, mình có thể ở bên anh ta, chắc chắn là trèo cao rồi.
Nhưng mà đây không phải là mấu chốt của chuyện này, mấu chốt là, cô và Cố Tĩnh Viễn thật sự không xảy ra chuyện gì.
Chuyện vừa rồi, rõ ràng là có người hãm hại.
Cô nghĩ không ra người nào khác, người duy nhất có thể nghĩ đến chính là Cố Vị Y!
Nhưng, Cố Tĩnh Viễn không muốn nói chuyện bị bỏ thuốc này trước mặt nhiều người như vậy, chuyện này sẽ làm xáo trộn sự bình yên của cả gia đình chỉ trong vài phút.
Như vậy nên giải quyết chuyện này thế nào?
“Bằng điều kiện của cậu hai Cổ, cô gái như cô, cũng coi như là trèo cao rồi.”
Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên.
Mọi người nghe tiếng thì nhìn lại, không ngờ lại là Mộ Tu Kiệt vẫn luôn im lặng.
Cậu cả Mộ cũng đồng ý chuyện này?
Cố Vị Y vô cùng rung động, hoàn toàn không ngờ, quả thật là niềm vui bất ngờ
Cố Cơ Uyển nhìn anh, ngược lại nôn nóng trong lòng lại dân dân bình tĩnh xuống trước ánh mắt cười như không cười của anh.
“Cậu cả Mộ cũng cảm thấy tôi nên đính hôn với anh Tĩnh Viễn sao?”
“Loại chuyện này, phải xem tình cảm của hai người như thể nào, cần gì phải hỏi tôi?”
Mộ Tu Kiệt cười nhạt, cầm ly lên, nhấp một ngụm trà thơm.
Rồi lại nhìn cô, khóe môi vẫn là nụ cười như có như không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/712615/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.