Lần trước Cố Vị Y bị thương, người báo cảnh sát là Tân Nhất.
Nhưng người khởi tố lại là Mộ Tu Kiệt.
Cổ Vị Y còn nghĩ cậu Mộ chịu vì cô ta làm những chuyện như thế này, chắc chắn anh quan tâm đến cô.
Nhưng bây giờ cô ta mới sực nhận ra.
Mộ Tu Kiệt tự mình đi xử lý hết thảy mọi chuyện có phải vì muốn bảo vệ con ả đê tiện này hay không?
Nếu như để cô ta rơi vào tay cô, chắc chắn Cố Cơ Uyển sẽ không dễ dàng bước ra khỏi cục cảnh sát.
Nhưng bây giờ cậu Mộ đã cho cô ta ra rồi.
Nếu như mình có khăng khăng muốn đẩy cô ta vào đó, thế thì đã làm cậu Mộ mất mặt.
Cô ta không dám!
Nhưng nếu như có cơ hội một lần nữa, chắc chắn Cố Vị Y cô ta phải bắt con ả đê tiện này ngồi tù ba năm năm năm!
Cố Cơ Uyển trừng mắt nhìn người phụ nữ đứng bên ngoài cửa.
Ánh mắt nóng bức, toát ra vẻ căm hận.
Nhưng Cố Vị Y chỉ mỉm cười, ung dung nhìn cô.
“Nghe nói bây giờ cô ta đang nằm trong phòng bệnh, bị bệnh nặng lắm, đáng thương quá, có lẽ cô ta sẽ có ngày tỉnh lại thôi, đúng không?”
"Có điều cho dù cô ta tỉnh lại thì tôi cũng sẽ làm thế với cô ta một lần nữa, thậm chí hai lần, ha!”
Cô ta bụm miệng, cười một cách vui vẻ: “Làm cho đến khi nào cô ta tàn phế, cho cô ta chết đi thì tôi! Cô nói xem có vui không?”
"Thế à?” Cố Cơ Uyển đặt cây lược xuống, cô chợt quay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/712659/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.