Người phụ nữ này khóc sướt mướt giống y như là người đàn ông của mình xảy ra chuyện vậy đó.
Mấy người giúp việc nhìn xem, người nào cũng nhìn nhau, giống như là có chút... xấu hổ?
Người ở trong xe ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Cố Cơ Uyển cúi đầu nhìn người đàn ông đang ngủ ở trên chân của mình.
Không biết có phải là thuốc đã tiêm cho anh có pha thêm thuốc trợ ngủ hay không.
Sau khi lên xe không bao lâu, anh liền gối đầu trên đùi của cô mà ngủ.
Cậu cả Mộ hoàn mỹ như thế, vậy mà lại còn có tiếng ngáy nho nhỏ, có thế nhìn thấy được gần đây anh mệt mỏi biết bao nhiêu.
Lúc trở về Lâm Duệ đã nói mấy ngày nay cô không có ở nhà, mỗi ngày giấc ngủ của cậu cả đều không không quá ba tiếng đồng hồ.
Trên cơ bản đều là thức trắng đêm làm việc.
Cố Cơ Uyển không biết rốt cuộc là công việc gì lại khấn cấp như vậy, mà anh nhất định phải bận thành như thế này. Nhưng mà từ trong giọng nói của Lâm Duệ, dường như mơ hồ phát hiện ra chuyện này có liên quan đến mình. Chẳng lẽ là cãi nhau một cái lại có sức ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của anh à?
Lực ảnh hưởng của mình đối với anh thật sự lớn như vậy?
"Mợ chủ, đến nhà rồi." Lâm Duệ nhắc nhở, giọng nói được điều chỉnh cho rất thấp, không dám nói to.
Rất hiếm khi cậu cả có thể ngủ ngon như vậy, đoạn đường về nhà nghe tiếng ngáy của cậu cả, Lâm Duệ lại có một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/712804/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.