Cố Vị Y ngồi dưới đất, nhíu mày lại, vẻ mặt đau đớn.
Xem ra không thể đứng lên nổi.
Cô ta vẫn luôn diễn tốt như vậy, chuyện này Cố Cơ Uyển cũng không phủ nhận.
Nhưng hiện tại cô không cần thiết để ý tới cô ta.
Cố Cơ Uyển muốn rời đi, Cố Vị Y lại đáng thương nói: "Cơ Uyển, tối hôm qua bà Cố nói với tôi, tôi đều nhớ kỹ."
Bà Cố? Bà Cố nào?
Cố Cơ Uyển nhìn Cố Vị Y, cô biết bà Cố, không phải chỉ có Dương Hiểu Nha là mẹ của Cố Vị Y sao?
Nhưng sao Cố Vị Y lại xưng hô với mẹ mình như thế?
Cố Vị Y không cho cô cơ hội suy nghĩ, lập tức nói: “Sau này tôi sẽ cố gắng tránh né Tu Kiệt, không để cô khó xử."
"Cô tránh né cậu cả Mộ?" Đúng là chuyện nực cười, Cố Cơ Uyển cười lạnh: "Cô cảm thấy tôi sẽ tin?"
"Tôi... Tôi sẽ cố gắng... Không nghĩ đến anh ấy."
Cố Vị Y cúi đầu xuống, dáng vẻ rõ ràng rưng rưng muốn khóc.
Cố Cơ Uyển thật sự không muốn nhìn cô tiếp tục diễn, nhưng biểu hiện của Cố Vị Y đúng là rất kỳ lạ.
Cô ta rõ ràng muốn diễn cho người khác xem, đương nhiên, đối tượng không chỉ có một mình cô!
Cô vừa hiểu rõ thì sau lưng có một giọng nói lo lắng vang lên: "Vị Y, sao cháu ngồi dưới đất?"
Bà cụ nhìn Cố Vị Y ngồi dưới đất, trong lòng vô cùng đau đớn.
"Trên mặt đất rất lạnh, mau đứng lên! Đừng để bị cảm lạnh!"
Tuy rằng hiện tại là tháng mười, thời tiết cũng không quá lạnh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/712839/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.