Hai năm nữa có phải sẽ chia tay thật không?
Lúc trước, dường như cô đã suy nghĩ kỹ rồi mà, nhưng sao bây giờ nghe Tô Tử Lạp hỏi cô lại có chút do dự nhỉ?
Không, sao có thể do dự được? Chẳng phải đây là quyết định đã được đưa ra từ kiếp trước sao?
Không muốn chết sớm thì phải rời xa cậu Mộ!
Cô còn luyến tiếc thế gian này lắm!
"Nhiều chuyện." Cố Cơ Uyển mặc kệ Tô Tử Lạp, rồi tiếp tục điền cho xong đơn đăng ký của mình để đưa cho nhân viên.
Dương Băng Băng ở trong căn phòng cuối cùng bên tay phải của lầu hai, là một căn phòng biệt lập.
Nghe đâu vì mới được đưa vào nên tạm thời vẫn chưa được phân ra ngoài.
Đời thêm vài ngày nữa sẽ được sắp xếp đến những phòng bệnh khác, ở chung với những bệnh nhân kia.
Không biết người nhà họ Dương có đến thăm cô ta hay không nhưng căn phòng này rất lộn xộn, còn hơi bẩn nữa, trông vô cùng cũ nát.
Nếu nhà họ Dương vẫn còn quan tâm đến người phụ nữ này thì nhất định sẽ không để mặc cô ta ở trong một phòng bệnh thấp kém như vậy.
Vừa nhìn thấy Cố Cơ Uyển, Dương Băng Băng giống như gặp quỷ, đi cuồng sợ hãi trốn vào góc giường: "Quỷ, quỷ!"
Tô Tử Lạp đang định nói gì đó nhưng đã bị Cố Cơ Uyển kéo ra phía sau.
Cô hất cằm, Tô Tử Lạp lập tức hiểu được, cùng Mộ Hạo Phong và Đàm Kiệt lặng lẽ đẩy cửa ra, tắt điện trong phòng.
Vốn dĩ đang là ban ngày, bên ngoài đang nắng chang chang nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/712879/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.