"Tớ không sao, cậu về với anh ta trước đi." Mộ Hạo Phong kéo cô lên rồi lập tức thả tay ra.
Đối với một cô gái thì có thể bị cảnh tượng này dọa sợ hãi.
Huống chi, mọi chuyện gây ồn ào như thế, sau này nhất định sẽ có không ít phiên toái đang chờ bọn họ.
Đi về với cậu cả Mộ có thể tránh được một số việc.
"Cậu đưa cả Tử Lạp đi đi." Anh ta nhìn Mộ Tu Kiệt: "Tớ và Đàm Kiệt sẽ xử lý chuyện này."
Chuyện này vốn dĩ nhắm về phía bọn họ.
Tuy rằng người sáng suốt có thể nhìn ra được những người này đến đây vì Cố Cơ Uyển, nhưng anh ta không muốn để hai cô gái đối mặt.
Mộ Tu Kiệt lạnh lùng hừ một tiếng, mặt không thay đổi nói: "Hai đứa con nít phá phách có thể xử lý cái gì?"
Đàm Kiệt không vui nói: "Tôi đã mười chín tuổi, Hạo Phong cũng hai mươi tuổi rồi!"
Nhưng sau khi cậu cả Mộ nhìn lướt qua thì cậu ta vốn tràn ngập khí thế bỗng biến mất không còn gì.
Cậu ta chỉ dám cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Chúng tôi không phải là con nít phá phách..."
Mộ Tu Kiệt lười nhìn cậu ta, ánh mắt dừng lại ở miệng vết thương trên cánh tay của Mộ Hạo Phong: "Cút đến bệnh viện!"
Mộ Hạo Phong tất nhiên không phục, chỉ là vết thương nhỏ, đối với anh ta không là gì cả.
Huống chi thái độ của người đàn ông này đúng là quá hung hăng! Cũng không hề lịch sự!
Nhưng anh ta không đi thì chỉ sợ Cơ Uyển không chịu về với Mộ Tu Kiệt.
"Đàm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/712927/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.