Mộ Nhất Phàm quay đầu, thấy một người đàn ông trung niên cao to, thần sắc anh tuấn, gương mặt có vài phần giống với Chiến Bắc Thiên đang đứng trước cửa nhà để xe.
“Bố.” Chiến Bắc Thiên gật đầu với người đứng trước cửa.
Mộ Nhất Phàm cũng vội cất tiếng: “Cháu chào chú ạ.”
Chiến Lôi Cương nhìn về phía Mộ Nhất Phàm, khẽ nheo mắt lại, có phần không chắc chắn mà mỉm cười hỏi: “Cậu là Mộ Nhất Phàm, con trai cả của Mộ thượng tướng, có phải không?”
Ông từng gặp qua cái cậu này trong doanh địa bộ đội của con trai, nhưng khi đó Mộ Nhất Phàm có vẻ âm trầm, không giống quân nhân, mà lại giống như đại ca xã hội đen hơn, mang tới một cảm giác hắc ám.
Mà cậu chàng trước mặt này lại rạng rỡ, nụ cười trong trẻo sáng sủa, cũng rất gọn gàng, nếu không phải bề ngoài giống nhau như đúc, ông còn tưởng đây là người khác.
“Vâng ạ.” Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Lôi Cương không có vẻ không hoan nghênh, cũng không có thành kiến với người của Mộ gia, nụ cười lại càng rạng rỡ hơn.
Chiến Lôi Cương nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: “Bắc Thiên, con dẫn khách về nhà dùng bữa, sao không nói một tiếng, để chúng ta kêu chú Thái chuẩn bị nhiều thức ăn hơn.”
Chiến Bắc Thiên nhạt giọng nói: “Em ấy không phải khách.”
“Cái thằng bé này, sao lại mất lịch sự như thế.” Ông mời Mộ Nhất Phàm vào trong nhà ngồi: “Cậu Mộ…”
“Chú à, chú gọi Nhất Phàm là được rồi.”
Chiến Lôi Cương cười sang sảng: “Ừ, Nhất Phàm, vào trong nhà ngồi đi, phải rồi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-thi-the/1129263/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.