Bổn tôn ngồi ở bên giường, mặc quần áo rồi ngủ.
Tuy là ngủ, nhưng các giác quan đều thông suốt trôi chảy, gió thổi cỏ lay khó có thể tránh khỏi thần thức của tôi.
Xích Viêm ngọ nguậy trong chăn, từ từ nhô đầu ra khỏi góc chăn.
Nàng chậm rãi, cẩn thận từng chút một rón ra rón rén di chuyển qua đầu gối tôi, khẽ khàng nhảy xuống giường.
Bổn tôn nhắm chặt mắt, hít thở đều đều, chỉ cảm thấy tò mò.
Xích Viêm quay đầu lại nhìn tôi, lắc lắc đuôi, dường như xác định là tôi ngủ rồi, lúc này mới nhanh như chớp mở cửa phòng, chỉ giữ lại khe cửa, dựa vào cơ thể mềm dẻo, chuyển động gợn sóng thành thạo như cá chép trắng, ra ngoài.
Bổn tôn rút thần thức, theo đuôi sau lưng nàng.
Xích Viêm nhẹ nhàng nhảy lên một cây cột ở gần đó, giấu mình ở sau một cái bình hoa.
Ngay ở phía dưới, tiểu nhị đang kiểm tra thống kê lại sổ sách.
Lúc này bầu trời đã tối đen, cậu ta chống cằm, dùng bàn tính xoạch xoạch để tính ngân lượng.
Cậu ta lấy thỏi vàng mà tôi đã cho từ trong ngực ra, cười vui vẻ, giấu vào cái túi ở bên trong, lại móc một thỏi bạc từ trong cái túi khác, đặt ở trên sổ sách.
Bổn tôn đã hiểu, cậu ta dùng tiền của mình để thanh toán cho tiền phòng của bổn tôn nhằm lấy thỏi vàng thuộc về mình, dù sao đó cũng coi như là tiền boa mà bổn tôn cho cậu ta.
Xem ra lần này, cậu ta không được tính là làm giả sổ sách một cách vô căn cứ và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-tinh-dich/1321337/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.