Edit: Trucxinh
Bắt đầu từ muỗng đá bào đó, Đông Phương phủ sôi sục. Muỗng đá bào kia thần kỳ cỡ nào chứ, có thể khiến tam công tử mở miệng nói chuyện kể từ ngày chào đời đến nay! Khụ, tuy chỉ là một chữ “A” ngắn gọn súc tích nhưng bất kể nói sao, tóm lại cả Quốc Công phủ không còn thấy xấu hổ như trước nữa rồi. Sau này ai dám nói tam công tử câm là quật kẻ đó! Thế nên, muỗng đá bào đó không mang ý nghĩa đá bào bình thường, mà là một muỗng đá bào cao quý, một muỗng đá bào tinh khiết, một muỗng đá bào thoát ly hương vị thông thường, một muỗng… khụ, đá bào có ích cho dân chúng. Ít nhất, ý nghĩa của nó đối với Trấn Quốc Công phủ tuyệt đối không bình thường. Cuối cùng cốc đá bào thần kỳ này được liệt vào hàng ngũ món ăn được hoan nghênh nhất Quốc Công phủ hàng năm. Còn Yến Hồng, vốn dĩ địa vị vững chãi tăng từng bước nhất thời thuận nước đẩy thuyền càng lên cao, chịu sự theo đuổi tâng bốc đã lên tới trình độ heo mẹ biết bay, cây sắt nở hoa, hơn nữa còn được đặt ngang hàng, trở thành một trong tam đại kỳ tích của Di Lăng. (Khục, còn như heo mẹ biết bay và cây sắt nở hoa có thật hay không, không thuộc về nội dung kiểm chứng của tác giả…)
Trừ Đông Phương Manh phẳng lặng như nước ra, một trong hai nhân vật chính của sự kiện này cứ hết đau khổ lại vui vẻ. Yến Hồng vui vẻ là vì nhờ vận cứt chó, Quốc Công phủ từ đó xem yêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-tuong-cong-ngay-tho-de-nhat-manh-phu/1214290/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.