Edit:Trucxinh
Một bóng xanh xẹt qua, mùi táo nhàn nhạt thoảng qua mũi, Yến Hồng hoàn hồn lại lần nữa thì nhóc con đã ở trong lòng nàng cười khanh khách, lúm đồng điếu ngây thơ, có sợ sệt chỗ nào đâu? Lúc này chỉ e là cảm thấy chơi rất vui, quỷ con sống sót sau tai nạn đang vỗ tay học nói: “Chá chá, chá chá…” Vẻ mặt rõ ràng có ý: chơi một lần nữa được không?
Yến Hồng chỉ cảm thấy tim ngừng đập một hồi, thở cũng không nổi, ngực nặng nề không thôi. Đờ ra nhìn nhãi con hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra còn vui vẻ không thôi, chỉ cảm thấy lửa giận bùng lên hừng hực. “Ngậm miệng!” Không nhịn được quát lên, che giấu nỗi sợ trong lòng, hai tay hãy còn phát run, giọng cũng run rẩy.
Cây Đuốc Nhỏ “chá” được một nửa, thấy sắc mặt mẹ nó cứ như muốn ăn thịt người, rất thông minh ngậm miệng giả bộ ngoan ngoãn, chỉ có đôi mắt vẫn không ngừng đảo lịa là tiết lộ bản chất không thành thật của tên này. “Đợi lát nữa tính sổ với con sau!” Yến Hồng hung hăng trừng nhãi con một cái, quay đầu tìm ân nhân cứu mạng con.
Người chung quanh chỉ có mấy người, nhưng đều là nha đầu và sai vặt trong phủ, nhìn đâu có giống người có bản lĩnh giỏi như vậy. Tầm mắt lại đảo một vòng, vẫn không có kết quả. “Các ngươi có nhìn thấy người cứu thiếu gia nhỏ không?” Đành cầu cứu nhân chứng hiện trường. Không dè mọi người đua nhau lắc đầu, bọn họ lo cho thiếu gia nhỏ còn không kịp, cái bóng kia nhanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-tuong-cong-ngay-tho-de-nhat-manh-phu/508649/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.