“Tử Như, nếu nàng không là tiên, ta cũng không phải thần, chỉ là người phàn tục trần gian, không còn thân thiên niên bất tử, không có dáng vẻ vạn năm bất biến, nàng có quay đầu lại nhìn ta một lần? cũng không dễ dàng đẩy ta ra không?”
Đây là câu sau cùng của Ô Nhiếp nói với nàng, thậm chí hắn không kịp nghe được câu trả lời của nàng mà thả người nhảy vào Thần Khô Cốc, cũng không nhìn nàng một lần cuối, cứ như vậy buông tay tất cả.
Ta dám khẳng định rằng hắn chính là nam tử yêu Tử Như nhất.
Những người khác, chỉ tham vẻ đẹp của nàng, mà tình cảm của người này đối với nàng, lại tinh khiết như thế.
Vốn tưởng rằng, nàng sẽ cảm động vì những việc hắn làm, thế nhưng, nàng vẫn giống như núi nam sơn nghìn năm băng lãnh, cho dù nắng ấm thế nào cũng không tan chảy, cho nên hắn đành buông tay.
Ta là một tiểu tiên bên người Tử Như, Tử Như là mỹ nhân đẹp nhất trong số mĩ nhân tiên giới. Tương truyền nàng là cây mẫu đơn được Quan Thế Âm làm phép, uống tinh hoa Bách Giang, tụ hợp linh khí nhật nguyệt, ở tọa bàng của Như Lai nghe kinh tiệm đã có linh tính, trong lúc thần đế cầu kinh nhìn thấy nàng tiên diễm tươi đẹp, cao quý thoát tục, giống như có tiên tư, liền đem nàng về Tiên cung, gọi là, Tử Như.
Sau đó, tố nữ ban thưởng cho nàng môi đỏ răng trắng, huyền nữ tặng cho nàng làn da trắng nõn nà, lạc thần tặng nàng đôi mắt sáng hiền lành. Chức nữ dâng tặng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-phi-khuynh-thien-ha/123545/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.