U Nhi lạnh lùng cười cười:
- Ngươi đúng là không biết cái gì gọi là khách khí! Tốt...
Thần Dạ thỏ tay kéo U Nhi về, ánh mắt nhìn qua đám người Đình Sơn Cốc, cuối cùng nhìn lên người Từ Sơn, nói:
- Ý của Tả Lực phải chăng là quyết định cuối cùng của các ngươi?
Một câu nói lạnh nhạt, đám người Từ Sơn tâm thần rung động, có cảm giác như bị độc xà nhìn chằm chằm vào, nói:
- Vị công tử này...
- Từ trưởng lão, nếu như chúng ta cái gì cũng không có được, sau khi rời đi cũng biến thành trò cười, nếu chỗ tốt gì cũng không có thì cần gì lãng phí khí lực, chúng ta không phá hư, chẳng lẽ tư cách rời đi cũng không có?
Tả Lực đánh gãy lời của Từ Sơn, nhìn qua Thần Dạ, cười lành lạnh nói ra.
- Nói như vậy, nếu không có khả năng thương lượng, chỉ có thể dựa theo điều kiện của ngươi mới có thể liên hợp?
Thần Dạ hỏi.
- Đúng là như thế!
Tả Lực âm thanh lạnh lùng.
- Vậy được rồi!
Thần Dạ phất phất tay, nói.
Nghe vậy Tả Lực tiếng cười to, nói:
- Chư vị, thời điểm này các ngươi cũng hiểu được, trong nơi truyền thừa này chúng ta chỉ là quân cờ, có lẽ các ngươi đạt được chút chỗ tốt, có thể đến cuối cùng vẫn chỉ là quân cờ, đại trận cường đại như thế, có lẽ có thể phá vỡ, nhưng mà các ngươi có thể bảo chứng còn sống sót không? Hắc hắc, bởi vì nghĩ tới có lẽ sẽ mất mạng đấy!
- Cáo từ, chư vị!
- Đợi một chút...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-quan/2372830/chuong-1042.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.