Tiết Vô Nghịch cười bi ai:
- Cả đời này ta làm sai một chuyện, chính là năm đó. Ở thời khắc muội gian khổ nhất lại không thể che chở muội. Nhưng ta cũng không hối hận năm đó lộ ra tin tức muội rời khỏi với các trưởng lão. Bởi vì ta biết một khi muội rời đi ta vĩnh viễn không còn cơ hội có được muội, quả nhiên là thế!
- Tình ý của sư huynh, kiếp này Tử Huyên nhất định không thể tiếp nhận rồi. Thật xin lỗi!
Ngoại trừ ba chữ kia Tử Huyên cũng không biết mình nên nói gì.
Vận mệnh trêu người, không ai biết chuyện ngày sau. Tử Huyên làm sao không biết dụng tâm của Tiết Vô Nghịch đối với nàng, nhưng cho dù là lúc ấy trong lòng nàng chỉ xem hắn như ca ca mà thôi.
- Ha ha, không cần nói xin lỗi. Sau này chỉ cần muội được hạnh phúc thì ta cũng vui vẻ.
Tiết Vô Nghịch khẽ cười, đột nhiên tiến lên một bước nhìn mỹ nhân gần trong gang tấc, ôn nhu nói:
- Sư muội, có thể đáp ứng ta một chuyện hay không?
- Sư huynh mời nói!
- Sau này sư muội sẽ có được thiên địa càng thêm rộng lớn cùng hạnh phúc của mình. Nhưng nếu như có một ngày muội cảm thấy mệt mỏi, muốn tìm một chỗ thanh tịnh nghỉ ngơi, có thể trở về hay không?
Sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng vừa lên, vài đạo thân ảnh từ trong dãy núi nhanh chóng bay xuống, chỉ sau vài lần hô hấp đã biến mất cuối chân trời xa xa.
Một người đứng yên lặng ở vị trí họ vừa rời đi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-quan/2373514/chuong-749.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.