Nghe vậy Mạc Lăng Sơn nói:
- Hắc Long sơn khắp nơi là bảo, Long Huyết Đàm cực kỳ trân quý tất nhiên không cần nhiều lời, phàm là chỉ cần ở trong núi có thu hoạch, bất kể là thu hoạch ít nhiều hoặc lớn nhỏ, chỉ cần có thể còn sống đi ra ngoài, có lễ đều có thể để cho người này ở trong một thời gian rất dài đều thoải mái vô cùng!
Liếc nhìn ba người Mạc Lăng Sơn cùng Âm Mị, Thần Dạ nhàn nhạt cười một tiếng, liền không nói cái gì.
Tựa như nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Thần Dạ, Mạc Lăng Sơn tiếp tục nói:
- Vì Hắc Long sơn khắp nơi đều là bảo, cho nên đối với Hắc Long sơn nhiều năm qua một mực bị các đại thế lực của hai đại thành trì chúng ta canh giữ, cũng không có quá nhiều người trong lòng có oán giận.
- Tử Huyên cô nương, Thần công tử, chúng ta tăng nhanh tốc độ một chút đi, đừng để cho người của Diêu Quang thành chiếm tiên cơ.
Thời điểm mọi người ở đây đang trầm mặc, Âm Mị lên tiếng nói.
Thần Dạ giương mắt, làm bộ như lơ đãng nhìn Âm Mị một cái.
Nữ tử này ở thời điểm gặp mặt lần đầu, tuy nói tu vi của nàng chính là cảnh giới Thông Huyền bát trọng, cũng coi là cao thủ, bất quá ở trong lòng Thần Dạ, Âm Mị mang cho hắn cũng không có quá nhiều áp lực, trừ nhìn một cái là có ẩn hàm mị lực làm cho người khó lòng phòng bị ra, những thứ khác Thần Dạ cũng không quá mức coi trọng.
Chẳng những là Âm Mị,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-quan/2374302/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.