Vào những thời điểm như này tuyệt đối không cho phép Tiền Bất Ly do dự, như vậy sẽ làm tổn thương tinh thần của các binh sĩ, mặc dù trong lòng Tiền Bất Ly hận muốn chết, hắn vẫn phải mỉm cười nhận lấy cung: "Ngươi là thủ hạ của Đỗ Binh sao?" Tiền Bất Ly vừa nói một câu để tranh thủ thời gian, vừa nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ tìm kiếm biện pháp.
‘Đúng, đại nhân." ngũ trưởng cười hì hì nói: "Đại nhân trí nhớ thật là tốt!"
Đclmm! Ta biết ngay, tướng dạng gì thì sẽ có binh lính dạng đó! Tiền Bất Ly oán hận nghĩ đến dáng vẻ cười đùa tí tửng của Đỗ Binh.
Các binh sĩ tách sang hai bên, nhường ra một vị trí cho Tiền Bất Ly, mà Tiền Bất Ly, vốn nhanh trí rốt cục nghĩ ra một lý do bốn lạng đẩy ngàn cân, hắn giả vờ giả vịt kéo dây cung, sau đó nhăn lông mi lắc đầu nói: "Cái cung này quá mềm yếu, không thích hợp cho ta dùng." Nói xong Tiền Bất Ly giao cây cung cho thân vệ bên người, nói: "Ngươi tới thử xem."
Ngũ trưởng kia lại lên tiếng khen: "Đại nhân thật sự thần lực!" Trong đám binh sĩ ở nơi này, không một ai có thể nghĩ ra 'Cung quá mềm yếu' chỉ là lý do của Tiền Bất Ly, mọi người còn tưởng rằng Tiền Bất Ly có một thân lực lượng mạnh mẽ, tướng quân giống như thống lĩnh đại nhân, không phải là anh hùng có thể bạt núi ngăn sông trong truyền thuyết sao?
Tên thân vệ tiếp nhận trường cung không chút hoang mang, bước đi về phía trước, cũng không ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-quoc-cuong-lan/1149855/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.