Đây là đâu? Vì sao lại tối như vậy?
.
Tuy mờ mịt nhìn quanh bốn phía, nhưng vẫn như cũ không thấy được dù chỉ một tia sáng nhỏ nhoi? Xung quanh là hắc ám vô tận, không những chẳng thể nhận ra bất cứ thứ gì, mà ngay cả bản thân cũng vô pháp nhìn thấy. Chỉ còn một cảm giác duy nhất hiện hữu vô cùng rõ ràng, thân thể càng lúc càng nặng, càng lúc càng chìm sâu...
.
Ta đang ở đâu? Còn sống... hay đã chết? Bất quá, chuyện này cũng đâu còn quan trọng nữa... Ta mệt mỏi lắm rồi, cho dù lưu lạc đến bất cứ đâu, chỉ cần có thể dứt bỏ được tất thảy ở lại thế gian! Chỉ cần không tái kiến thêm lần nào nữa... trái tim ta sẽ không còn cảm thấy đau đớn... Cho dù có sợ hãi đếm mức nào, nhưng ta vẫn tình nguyện vĩnh viễn chìm trong bóng tối!!!
Khi Tuấn Tú đã cam chịu buông xuôi, đúng vào lúc đó cậu tựa hồ lại nghe thấy tiếng gọi khẩn thiết từ một nơi xa xăm nào đó truyền đến. Thanh âm đó còn vô cùng quen thuộc, khiến Tuấn Tú không khỏi bị chấn động, chỉ cảm thấy thân thể vốn trĩu bỗng nhiên được một sức mạnh nào đó đẩy về phía trước, bốn bề tối tăm dần dần lộ ra quang mang...
.
"Tuấn Tú? Tuấn Tú?! Đệ tỉnh? Có nhìn thấy ta không, Tuấn Tú?!"
.
Bên trong sương phòng của Tuấn Tú, Hữu Thiên vẫn luôn túc trực bên giường, vừa nắm lấy tay vừa gọi tên cậu.
.
Tuấn Tú đã hôn mê tròn bảy ngày,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ta-lam-the-than/2246939/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.